Thế là hết. Hai họ chỉ học hành sơ sài vài năm, chút ít mặt chữ, bảo trôi chảy thì thôi khỏi mơ. Chưa đến việc chuẩn tiếng phổ thông, chỉ tưởng tượng cảnh loa phát khắp làng tiếng ngọng nghịu của là đủ hổ.
Không ai đủ dũng cảm .
“Thôi thôi, chị thà đồng còn hơn.” Hoàng Thục Mẫn lắc đầu tiên.
Vương Hiểu Mai cũng phụ họa: “Việc hợp với chị .”
“Trong nhà chắc chỉ con là hợp thôi.”
Mã Tú Chi cũng lắc đầu, thở dài, nhưng chợt nghĩ gì đó: “À, cả con học cũng … chỉ là tiếng phổ thông kém.”
“Thôi đừng đến Thư Cường, với cái tính đó của , thà g.i.ế.c còn hơn bảo phát thanh viên.”
Vương Hiểu Mai che miệng trêu chồng, hề nể nang.
Cũng , Lương Quân Cường thì thôi, hồi nhỏ nghịch ngợm, chẳng chịu học hành t.ử tế, giờ đầu óc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Lương Thanh Thanh cũng , nhưng chút lo lắng:
“ con cũng dám chắc, nên định nghỉ nửa tháng, ở nhà tập trung luyện tập. Nếu chọn thì quá , danh tiếng, đãi ngộ. Còn nếu thì con việc cũng muộn.”
Cả nhà im lặng một lúc. Mã Tú Chi còn kịp gì thì Hoàng Thục Mẫn lên tiếng, thái độ ngoắt 180 độ, tươi :
“Chị thấy thế là đấy, nhà mà phát thanh viên thì hãnh diện lắm!”
Mã Tú Chi ngạc nhiên con dâu thứ hai, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây?
“Hơn nữa, hôm nay lúc Thanh Thanh phát biểu bục, lời lẽ học, khí thế hơn cả lãnh đạo. Tiếng phổ thông cũng chuẩn, đến lúc thi chắc chắn sẽ đỗ!”
Hoàng Thục Mẫn mắt sáng rực, Lương Thanh Thanh như thể đang một cái máy in tiền. Trước đây bà hiểu sai cô em chồng — những kéo lùi cả nhà, mà còn tiền đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-170-a.html.]
Dù thừa nhận, nhưng công nhận Lương Thanh Thanh là tầm xa nhất trong nhà họ Lương.
Phòng bão lũ lớn, “hôn” cứu …
Những chuyện nếu là khác thì coi là bày trò, nhưng nếu là Lương Thanh Thanh thì mang đến hiệu quả thật. Những ý tưởng tưởng như kỳ quái thực sự mang lợi ích thiết thực. Gạo và thịt lợn chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nghĩ đến việc tối nay ăn thịt, Hoàng Thục Mẫn nuốt nước miếng.
Lần chắc cũng sai !
Hơn nữa, nếu Lương Thanh Thanh thực sự tuyển, nhà họ Lương vẫn ý định chia của, đến lúc đó cô kiếm tiền thì cũng vẫn nộp cho , coi như của chung, hehe.
Mà kể cả nếu thì cũng như con bé — nửa tháng chẳng ảnh hưởng gì. Dù với sức lực của Lương Thanh Thanh, việc cũng bao nhiêu công điểm, chi bằng cứ để nó điều nó .
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Hoàng Thục Mẫn thấy chồng mãi lên tiếng thì lo lắng mặt:
“Mẹ, thể hồ đồ lúc ! Đây là chuyện lớn, liên quan đến tương lai của Thanh Thanh mà!”
“…”
Khóe miệng Mã Tú Chi giật giật, lườm Hoàng Thục Mẫn một cái:
“Mẹ , là đồng ý !”
Bà vốn xót con gái vất vả, giờ lý do chính đáng để ở nhà thì đồng ý? Huống chi đây còn là chuyện cho tương lai của Lương Thanh Thanh, tất nhiên ủng hộ .
“Để đến chỗ Đại đội trưởng chuyện.”
Thấy Mã Tú Chi gật đầu, Lương Thanh Thanh nhẹ nhõm hẳn, trong lòng còn thấy cảm kích Hoàng Thục Mẫn. Sau một thời gian sống chung, cô cũng phần nào hiểu tính cách của chị dâu hai — ích kỷ, tham vặt, lắm lời, nhưng . Là tháo vát, chăm chỉ, thật lòng yêu chồng. Dù ưa em chồng nhưng khi gặp kẻ ngoài, sẵn sàng chung chiến tuyến. Như cùng cô đối phó với Đinh Ái Hà…