“Vậy , tiếc thật.”
“Sau còn nhiều dịp mà .”
Khúc Thanh Anh ngẩng đầu lên, nửa nửa :
“Nhã Quân, con chuyện gì giấu ?”
Phạm Nhã Quân nuốt nước bọt, giả vờ ngây thơ:
“Chuyện gì cơ ạ?”
“Nghe con gửi đồ đến tỉnh Xương Bắc?”
Nụ của Khúc Thanh Anh càng sâu, vòng vo nữa:
“Còn nhờ đến mua ở cửa hàng Hữu Nghị?”
Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
Phạm Nhã Quân thể giấu, bèn phịch xuống cuối giường:
“Mẹ cả , còn hỏi con gì?”
“Con đúng là thương em trai quá, chuyện gì cũng giấu giúp nó. Nếu ... bố con còn hai đứa che mắt mãi.”
Bà rõ , nhưng Phạm Nhã Quân cũng đoán chắc bà bác nào chuyện, thì thầm bên tai .
“Bố... cũng ?”
Cô suýt c.ắ.n lưỡi, tim đập thình thịch, thầm cầu cho thằng nhóc tự đường mà lo liệu, chuyện cô đỡ giúp nổi!
Khúc Thanh Anh hừ lạnh, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng:
“Mẹ với bố.”
Phạm Nhã Quân thở phào nhẹ nhõm. Khúc Thanh Anh thấy dáng vẻ yếu đuối của con gái, tức mà trút , định mắng vài câu nhưng nghĩ đến chuyện chính, bà vẫn nhịn .
“Diễn Hành tìm cô gái thế nào? Thanh niên trí thức trong làng? Hay con gái cán bộ nhỏ trong thành phố?”
Càng , giọng bà càng gấp.
Phạm Nhã Quân thật thà lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-194-a.html.]
“Nó chỉ nhờ con mua kem dưỡng da, ngoài gì cả.”
Cô gửi thư hỏi, nhưng cũng vài ngày nữa mới nhận hồi âm.
Quan trọng là, với tính cách của Phạm Diễn Hành, chịu thật cũng là chuyện . việc dặn dặn mua loại nhất, chắc chắn là đang cực kỳ chiều chuộng .
Chỉ là... những lời , cô dám .
Nhìn sắc mặt Khúc Thanh Anh mỗi lúc một khó coi, Phạm Nhã Quân vội thêm:
“Theo con thấy, mắt thẩm mỹ của nó cao lắm. Chắc chắn thích mấy cô gái tầm thường , yên tâm về nó ?”
“Nơi bé tẹo đó thì ai xuất sắc chứ?”
Khúc Thanh Anh cau mày, phản bác theo bản năng. xong thấy thiên vị, bèn sửa :
“Yên tâm? Cái thằng khiến yên tâm nhất nhà chính là nó đấy!”
“Hồi đó cơ hội như để trực tiếp, nhưng nó cố chấp, từ chối cuộc sống dễ dàng, nhất quyết chạy đến nơi khỉ ho cò gáy chịu khổ thanh niên trí thức!”
“Muốn rèn luyện thì ngoại thành Bắc Kinh cũng mà, đều là nông thôn cả, khác gì ? Giờ thì , xa xôi cách trở, chẳng cô gái nào dụ dỗ, còn mua cả kem dưỡng cho nữa chứ!”
“Có khi nào là nó tự dùng ?”
Chính Phạm Nhã Quân xong cũng tin nổi .
Bầu khí bỗng trầm . Hai giây , Khúc Thanh Anh trừng mắt con gái, bất ngờ bật dậy:
“Diễn Hành tuyệt đối thể cưới phụ nữ ngoại tỉnh, rõ lai lịch, phiền toái lắm!”
“Mẹ, nếu nó thật lòng thích thì cũng cản .”
Phạm Nhã Quân nhỏ nhẹ khuyên.
“Còn bằng để nó gì thì , dù cũng chẳng ngăn nổi.”
Cô lấy chồng như ý, cũng hy vọng em trai cưới yêu.
Sinh trong gia đình như nhà họ Phạm, từ nhỏ sống trong điều kiện ưu tú, đến lúc quan trọng tất nhiên trả giá tương xứng mới thể tiếp tục giữ lấy tất cả. Đó là điều Phạm Nhã Quân hiểu từ bé, cũng là bài học rút từ cuộc đời những xung quanh.
Cô sợ đưa những lựa chọn đau lòng, sợ nửa đời sẽ khác hẳn nửa đời . Nên ngay từ đầu, cô tự loại bỏ khả năng mạo hiểm. Hơn hai mươi năm, từ lúc học đến khi , cô từng kết giao với ai “cùng tầng mây”.