Phạm Nhã Quân lý trí và bình tĩnh. Cô đủ mạnh để chống những gánh nặng chỉ vì cái gọi là tình yêu. Vậy nên, cô chọn bạn đời theo tiêu chuẩn gia đình.
Cuối cùng, bước hôn nhân với cô là nổi bật nhất trong đám thanh mai trúc mã — tướng mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, khéo là cô thích.
Hai bên cha đều hài lòng, hôn nhân thuận lợi, con cái đủ đầy, vợ chồng hòa hợp, cuộc sống viên mãn, chẳng còn điều gì tiếc nuối.
loại hôn nhân như hiếm. Cô chứng kiến ít cặp “liên hôn” chỉ vì hình thức, sống cùng mà chẳng khác gì dưng. Thà tăng ca còn hơn về nhà, ngôi nhà khang trang lạnh tanh, nửa đời khi chỉ cô độc.
Tuy , mạnh mạnh liên hợp thì chí ít đảm bảo tương lai vô lo, sự nghiệp thăng tiến. Cũng chẳng thể đúng sai, chỉ là mỗi một lựa chọn.
Phạm Diễn Hành thì khác. Nó năng lực xuất chúng, thủ đoạn sắc bén, cha từng , thành tựu thể vượt cả ông. Tương lai sáng lạn, đầy tiềm năng.
Cũng chính vì , nó tiếng trong gia đình. Nếu nó cưới, ép buộc chỉ càng phản tác dụng.
Phạm Nhã Quân hiểu điều đó. Khúc Thanh Anh càng hiểu hơn. Dù thì Diễn Hành cũng là con trai duy nhất của bà. Trước khi rõ tình hình, bà hành động lỗ mãng lỡ tay phá nát chuyện .
Mối quan hệ với con trai trở nên căng thẳng, chẳng đem chút lợi ích nào.
Chuyện từ từ tính toán .
Không bao lâu trôi qua, Khúc Thanh Anh ngẩng đầu liếc Phạm Nhã Quân, thở dài:
“Chuyện của bố con thì đừng với ông .”
Phạm Nhã Quân gật đầu lia lịa, thầm nghĩ: Nếu kẻ nhiều chuyện mách lẻo đến tai , cô cũng chẳng cần vội vã về, chuyện vốn dĩ cô định giấu nhẹm trong bụng !
“Còn nữa, nếu động tĩnh gì từ phía Diễn Hành, con lập tức báo cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-195-a.html.]
Khi câu đó, mặt Khúc Thanh Anh thoáng lộ vẻ ngượng ngùng. Rõ ràng bà là ruột của Phạm Diễn Hành, mà chuyện liên quan đến con trai qua miệng con gái mới . Nghĩ cũng thấy buồn !
nghĩ , ít chị em thiết, gần gũi với vẫn hơn là sống c.h.ế.t chẳng thèm ngó mặt.
“Dạ.”
Khóe môi Phạm Nhã Quân khẽ cong, nở nụ ngoan ngoãn. Báo thì báo, còn báo cái gì thì… chắc !
Khúc Thanh Anh xoa trán:
“Lâu gặp hai đứa cháu ngoại, thôi, xuống lầu.”
“Vâng ạ.”
Thấy truy hỏi thêm chuyện của Phạm Diễn Hành, Phạm Nhã Quân âm thầm thở phào, lập tức chạy theo Khúc Thanh Anh khỏi phòng. Cánh cửa gỗ khắc hoa khép , ánh nắng vàng ươm ùa , rót đầy căn phòng.
……
Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh sáng cuối ngày mờ nhạt. Hai chia tay ở đầu làng.
Phạm Diễn Hành xách theo túi lớn túi nhỏ trở nhà họ Lương. Lúc Mã Tú Chi và Lương Học Dũng vẫn về, lặng lẽ giấu hết đồ một góc sân, chạy sang nhà bác cả họ Lương mượn chìa khóa. Đợi mở cửa, Lương Thanh Thanh mới lặng lẽ trở về, nhanh chóng bộ váy , mặc quần áo bình thường.
là “ vì lụa”, khi đồ, Lương Thanh Thanh vẫn xinh nhưng mất vài phần khí chất rực rỡ khiến kinh diễm.
Cô chút lưu luyến vuốt ve chiếc váy, đó cùng hộp kem tuyết hoa cẩn thận giấu một góc kín đáo, khó phát hiện.
Phạm Diễn Hành tựa cửa giúp cô canh chừng, thấy cảnh trong lòng khỏi dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh bỗng nghĩ – lấp đầy tủ đồ của cô bằng đủ loại váy , để cô tiếc nuối chỉ vì một chiếc váy nữa.