Chưa kể, cô còn thể kiếm năm mươi đồng tiền mai mối, cô về nhà đẻ cũng chẳng cần dè dặt như nữa.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thục Mẫn liền ngẩng cao đầu, bao nhiêu nghi ngờ lo lắng ban đầu cũng bay biến. Cô bắt đầu khuyên nhủ Mã Tú Chi, ánh mắt long lanh, giọng đầy hồ hởi:
"Mẹ, con thấy mối thật sự . Nếu Thanh Thanh thể lấy chồng thành phố, ăn ngon mặc , sống sung sướng bao."
Cô đầy hứng khởi, nhận sắc mặt Mã Tú Chi đang càng lúc càng khó coi.
"Vừa em cũng thích xuống đồng việc, sống cuộc đời bà chủ ở thành phố chắc chắn là hơn..."
"Mẹ đồng ý với mối hôn sự ."
Mã Tú Chi lạnh lùng cắt lời. Hoàng Thục Mẫn sững , vô thức hỏi :
"Tại chứ? Bỏ qua mối như , tìm nào hơn nữa?"
Mã Tú Chi liếc cô, cố giấu sự lạnh lùng trong mắt.
Con dâu thứ hai khi cưới còn tưởng là suy nghĩ, lanh lợi, ai ngờ cưới xong khác hẳn?
Không chuyện , chỉ riêng chuyện thôi thấy cân nhắc!
Cưới xin vốn là chuyện hệ trọng, mà nhà họ Hoàng trò gì thế? Không một tiếng, tự dẫn đến xem mặt, mà giấu nhẹm cho con gái ?
Là coi trọng nhà họ Lương ngay từ đầu xem hai nhà ngang hàng nên mới cư xử thiếu tôn trọng đến thế?
Dù hai nhà chênh lệch điều kiện, thì ít nhất cũng giữ chút lễ nghĩa. Chẳng lẽ nhà họ Lương đang vội vã tìm chỗ nương nhờ nên mới xem thường như ?
Hơn nữa, còn cái gì mà " tìm phụ nữ xinh dễ sinh con"?
Ai cũng tiêu chuẩn riêng, nhưng đến đây thì Mã Tú Chi thực sự giận dữ. Họ coi con gái nhà là công cụ sinh sản ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-201-a.html.]
Lại còn là công cụ đẽ nữa!
Nếu mai Thanh Thanh sinh , chẳng sẽ đuổi khỏi nhà ngay?
Mã Tú Chi tin cái lý do “mắt cao, ở thành phố mãi tìm ý nên mới về quê” mà Hoàng . Anh nghĩ là hoàng đế chọn phi ?
Bà chỉ sợ trong nhà vấn đề , nên mới cưới nổi vợ thành phố, đành về nông thôn "bắt gà".
Muốn tìm dễ bắt nạt, đúng ?
Mã Tú Chi từng trải cả đời, loại chuyện thế thiếu gì để và suy ngẫm. Càng nghĩ, bà càng thấy sợ. Đây chẳng mối gì, rõ ràng là họa!
Dù bà tìm cho Thanh Thanh một gia đình để nương nhờ, sống sung túc, nhưng kiểu nhà thì xin miễn.
"Tóm , đồng ý."
"Sau đừng nhắc chuyện nữa. Chuyện hôn sự của Thanh Thanh, tự tính toán."
Mã Tú Chi trong lòng đầy tức giận nhưng toạc , tránh để cả hai cùng khó xử, bèn dứt khoát dùng vài câu cứng rắn từ chối Hoàng Thục Mẫn.
Chuyện thể trách con dâu , cô mới là nguyên nhân chính. Vì , Mã Tú Chi chỉ mím môi, giọng vẫn nhẹ nhàng, thở dài :
"Chọn ngày nào đó xin nghỉ về chuyện đàng hoàng với con. Mẹ hiểu ý của bà , nhưng mối hôn sự , nhà họ Lương chúng với tới ."
Hai chữ “ý ” gần như bà nghiến răng nghiến lợi mà .
"Thật sự suy nghĩ ?"
Hoàng Thục Mẫn nhận giọng điệu khác thường của Mã Tú Chi. Cô chẳng hiểu vì chồng phản đối mối hôn sự quyết liệt đến thế, chỉ nghĩ là bà tuổi cao nên suy nghĩ còn minh mẫn!
Chẳng lẽ còn giữ con gái bên cả đời, cho gả ?