Triệu Thúy Hoa sợ tái mặt, thừa lúc còn lo lo Đặng Vệ Bình, bỏ chạy, đến con gái ruột là Hoàng Thục Mẫn cũng buồn quan tâm.
"Giải tán! Giải tán hết !"
Đội trưởng Tạ Khánh Bảo vung tay đuổi đám đông. Mọi dù tiếc nuối cũng đành giải tán.
Vẫn cam lòng, ngoái đầu ba bước một , xem thêm nhưng sân nhà họ Lương lúc chìm trong một sự im lặng kỳ lạ. Không ai gì, ai động đậy, chẳng cảnh náo nhiệt nào như mong đợi, đành thở dài bỏ .
"Nhà họ Lương đúng là xui xẻo tám đời, gặp chuyện tởm lợm như . Nhìn thì đàng hoàng, ai ngờ l.o.ạ.n l.u.â.n với em họ!"
"May mà Mã Tú Chi tỉnh táo, vội gả con gái . Không thì chẳng đẩy con hố lửa ?"
"Nhà đẻ của Hoàng Thục Mẫn đúng là chẳng gì, vì năm mươi đồng mà bán rẻ lương tâm. Giờ thì , Mã Tú Chi : hoặc đuổi Hoàng Thục Mẫn ngoài, hoặc chia gia sản! Để cái thứ gây họa thì còn mong sống yên ?"
"Chỉ thằng hai họ Lương sẽ chọn thế nào."
Cuối cùng cũng đuổi hết đám tò mò , Tạ Khánh Bảo và trưởng thôn Tạ Trường Côn cùng lau mồ hôi trán, , thở dài. Sân nhà họ Lương vẫn còn chật ních , khiến họ thấy đau đầu.
Chuyện nhà , tiện can thiệp.
"Nếu việc gì nữa thì chúng xin phép về ."
Tạ Khánh Bảo ngẫm nghĩ hai giây mở lời cáo từ.
"Vâng, hôm nay phiền hai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-213-a.html.]
Lương Học Dũng tiến lên, định đích tiễn hai ngoài, ai ngờ bước Mã Tú Chi gọi :
“Đợi , hôm nay hai đều mặt ở đây, thể chứng giúp một chuyện. Nhà chia gia sản!”
“Chia gia sản chuyện nhỏ, chị đừng hành động theo cảm tính.”
Tạ Trường Côn cau mày, chủ trương “gia hòa vạn sự hưng”, bèn khuyên một câu.
“Trưởng thôn đúng, thể tùy tiện chia gia sản . Hay là thế , cô kể đầu đuôi cho chúng . Giờ chúng mù mờ thế , một câu cũng khó.”
Hôm nay ruộng đồng việc gì, cả nhà vốn đang ăn hạt bí ngô, trò chuyện trong sân. Bỗng thấy vợ chồng Lương Thư Cường và Vương Hiểu Mai hấp tấp chạy từ cổng, gây chuyện, mời họ sang giúp một tay.
Nghe , ai còn yên cho , cả nhà vội vã xách theo đồ nghề, gọi thêm họ hàng thích cùng kéo đến.
Chỉ nhà Lương Học Dũng đang bắt nạt, nhưng cụ thể chuyện gì thì rõ, đến nơi mới ngoài kể sơ sơ vài câu, đoán bốn năm phần.
Lương Học Phú là trai ruột của Lương Học Dũng, tính tình chính trực, công bằng, bình thường trong làng kính trọng, trong nhà họ Lương cũng tiếng . Giờ mở miệng, Mã Tú Chi cũng tiện nể mặt. Thực , trong lòng bà cũng thật sự chia gia sản, chỉ là tiếp tục sống chung một mái nhà với Hoàng Thục Mẫn mà thôi.
Hoàng Thục Mẫn, chính là thứ “sói mắt trắng” vô ơn nuôi nổi. Mấy câu nãy của cô giờ vẫn còn văng vẳng bên tai, tức đến mức gan Mã Tú Chi như nổ tung. Bà luôn tự nhận là chồng , từ ngày con dâu bước cửa, bao giờ đối xử tệ, luôn giữ thể diện, tôn trọng hết mực. Thế mà đến phút quan trọng, cô đ.â.m bà một nhát lưng.
Thật sự đau lòng, đau đến mức chịu nổi...
Nếu Lương Quân Cường xong chuyện mà vẫn bênh Hoàng Thục Mẫn, thì bà coi như từng sinh đứa con trai ! Dù theo họ Hoàng, bà cũng ý kiến!