Mỗi một câu, kẻ vui buồn. Dân làng mặt ai nấy đều như đưa đám, chỉ đám thanh niên trí thức là toe toét. Ở làng bao năm chịu đủ ánh mắt xem thường, giờ rốt cuộc cũng thể nở mày nở mặt. Công việc như thể đo ni đóng giày cho bọn họ.
Người thông minh lặng lẽ rút về nhà ôn sách luyện kỹ năng, còn thì tụ tập bàn luận sôi nổi, chẳng nỡ rời .
"Thanh Thanh, con đoán trúng thật đấy!"
Mã Tú Chi mừng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
"Trời ơi, con nhất định sẽ !"
Lương Thanh Thanh khẽ thở một . Trên đời chẳng ai tiên đoán gì, cô chẳng qua chỉ ngóng tin sớm hơn khác mà thôi. Cô mỉm :
"Ba ngày nữa mới chính thức bắt đầu tuyển, đến lúc đó sẽ rõ."
Nghĩ đến điều gì, cô sang với Mã Tú Chi:
"Đang tuyển cả kỹ thuật viên nữa. Để cả thử xem ? Trình độ của cũng cao, nhỡ may trúng tuyển thì ?"
Trước giờ cả nhà chỉ chăm chăm để ý vị trí phát thanh viên, chẳng ai để ý kỹ thuật viên. Khi Tạ Khánh Bảo thông báo, phần tuyển kỹ thuật viên chỉ hai yêu cầu: nghiệp cấp hai trở lên và ưu tiên nam giới.
Hai điều kiện đơn giản thì Lương Thư Cường đều đáp ứng. Không thử cơ hội ?
"Anh con á? Cái thằng khờ khờ mà cũng ?"
Mã Tú Chi nhớ tới tính cách trầm lặng của Lương Thư Cường thì lưỡng lự.
"Kỹ thuật viên chỉ cần việc với máy móc chứ giao tiếp . Mẹ, thể tin cả một chút ?"
Lương Thanh Thanh trêu một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-220-a.html.]
Mã Tú Chi bật khẩy, đưa tay xoa mũi:
"Rồi , lát nữa về chuyện với nó."
Hai con tay trong tay về nhà, sân thì gặp ngay vợ chồng Lương Thư Cường và Vương Hiểu Mai. Nhân cơ hội liền chuyện luôn. Vương Hiểu Mai trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, lập tức ủng hộ chồng thi. Trái , Lương Thư Cường phần chần chừ.
"Hay là thôi ."
Anh quen với cuộc sống đồng áng, đột nhiên văn phòng là một bước ngoặt lớn. Dù vẫn thường sách lúc rảnh, nhưng lâu ngày kiến thức cũng phai nhạt.
Anh sợ đến lúc phỏng vấn, hỏi đến câu nào trả lời , hoặc căng thẳng quá đến mức đầu óc trống rỗng thì sẽ ngượng đến mức giấu mặt .
"Tính toán gì chứ! Còn thử mà nghĩ đến thất bại, một đàn ông ăn lương nhà nước cơ!"
Vương Hiểu Mai giữ nổi vẻ điềm tĩnh như khi, giọng cao vút, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên chọc thẳng tay đầu Lương Thư Cường hỏi rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thấy cảnh đó, Lương Thanh Thanh và Mã Tú Chi kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy hóa từng hiểu rõ chị dâu/con dâu . Ngay cả Lương Thư Cường cũng há hốc mồm, chút tin nổi phụ nữ mặt chính là vợ .
Bị như thấy ma, mặt Vương Hiểu Mai đỏ bừng, ngượng, lúng túng mở miệng:
"Con ai chẳng vươn lên. Trước đây khi Thư Cường còn học, lúc nào cũng cống hiến cho đất nước ? Bây giờ cơ hội như , đừng bỏ lỡ."
Đến lúc , mới hiểu vì Vương Hiểu Mai kích động đến thế – là vì Lương Thư Cường.
Lương Thanh Thanh và Mã Tú Chi che miệng trộm, ánh mắt ngầm hiểu nhưng ai gì. Hai con đồng loạt vỗ tay cổ vũ.
Tim Lương Thư Cường bỗng đập nhanh hơn. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Vương Hiểu Mai, vành tai cũng nóng lên, vội dời mắt, nhẹ ho một tiếng:
"Vậy... thử xem."