Lo đến mức mày nhăn tít , suýt nữa thì giao thành hình chữ X.
“Bây giờ chỉ còn cả của em thôi.”
Vương Hiểu Mai vui cho Lương Thanh Thanh xong, bắt đầu lo cho chồng . Hai tay cô nắm chặt , đôi mắt to tròn cứ về phía . Thật sự chỉ thể bay trong đó xem thử thế nào .
Sau khi Lương Thanh Thanh lâu, Lương Thư Cường cũng gọi một phòng phỏng vấn khác, đến giờ vẫn , lo đến nghẹt thở.
“Anh cả chắc chắn sẽ phỏng vấn thuận lợi.”
Lương Thanh Thanh Tô Tân Xuyên cũng tham gia phỏng vấn vị trí kỹ thuật viên, nên cô đoán xác suất Lương Thư Cường chọn thấp hơn một chút. Dù đối phương là nam chính trong sách, hào quang nhân vật chính, chuyện gì cũng hóa dữ thành lành.
Cô chỉ mong cả giành suất còn .
Vương Hiểu Mai gật đầu. Giờ cô chẳng còn quan tâm kết quả thế nào, chỉ mong Lương Thư Cường nhanh chóng ngoài.
Có lẽ là vì sự chờ đợi thành tâm, năm phút , Lương Thư Cường từ bên trong, bước nhanh về phía nhà họ Lương. Trong lòng thoải mái từng , đến mức tiếng chúc mừng xung quanh cũng chẳng lọt tai.
Khuôn mặt tươi tỉnh, chẳng chút vẻ chán nản, khiến cả nhà họ Lương thở phào nhẹ nhõm.
“Lần đầu tiên thấy nhiều lãnh đạo như , suýt nữa chân mềm nhũn luôn. May mà cuối cùng cũng trả lời xong câu hỏi của phỏng vấn viên .”
Lúc Lương Thư Cường trở nên nhiều hiếm thấy, còn chủ động nắm lấy tay Vương Hiểu Mai, ánh mắt tràn đầy cảm kích:
“Đều nhờ em đấy, Hiểu Mai, mấy ngày nay vất vả cho em , cảm ơn em luyện tập cùng .”
“Có gì mà vất vả, chỉ động cái miệng thôi mà.”
Thấy Lương Thư Cường bình an vô sự, tảng đá trong lòng Vương Hiểu Mai cũng rơi xuống. Cánh tay nắm lấy bỗng thấy nóng rực, đến cả mặt cũng đỏ bừng.
Đều là vợ chồng lâu năm , mặt nhiều thế ... thật ngại quá, chi bằng về nhà hãy...
May mà Lương Thư Cường chỉ nắm hai ba giây buông , khẽ ho nhẹ một tiếng đổi chủ đề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-232-a.html.]
“Anh thấy mấy thanh niên trí thức từ thành phố đến, ai cũng thể hiện hơn . Quả nhiên là học khác. Nếu chọn, cũng tâm phục khẩu phục. Sau cố gắng học hỏi hơn nữa, tích lũy thêm kiến thức mới!”
Tâm trạng lạc quan của Lương Thư Cường khiến Lương Thanh Thanh khỏi khâm phục. Cô cũng nhận lo lắng ban đầu của là thừa — tinh thần của Lương Thư Cường mạnh mẽ hơn cô tưởng nhiều.
Nói xong, Lương Thư Cường chợt nhớ đến việc Lương Thanh Thanh phỏng vấn , vẻ mặt thoáng hiện chút lo âu, còn vẻ căng thẳng hơn khi về bản . Giọng cũng trở nên cẩn trọng:
“Em gái, em phỏng vấn thế nào ?”
Lương Thanh Thanh còn kịp trả lời, Vương Hiểu Mai vội vàng lên tiếng :
“Em gái lãnh đạo Đài phát thanh tỉnh để mắt tới đó!”
Sau khi đầu đuôi câu chuyện, Lương Thư Cường thật sự cảm thấy tự hào về Lương Thanh Thanh.
Mã Tú Chi mang bánh ngô chuẩn từ , cùng tảng đá, vây thành vòng tròn, ăn trò chuyện.
“Lát nữa về nhất định nấu một bữa thật ngon để ăn mừng!”
“Ra hợp tác xã mua một quả dưa hấu , con thấy Thanh Thanh thích ăn.”
Lương Quân Cường hì hì góp lời.
“Chắc là cái miệng nhà ăn thì !”
Mã Tú Chi bực chỉ tay , nhưng vẫn :
“Dù thì cũng là một ý kiến , giao nhiệm vụ cho .”
Lương Quân Cường vội gật đầu như giã tỏi, sợ đổi ý.
Lương Thanh Thanh gặm bánh ngô cảnh tượng ấm áp mắt. Cô vô thức tìm kiếm bóng dáng Phạm Diễn Hành, thì thấy đang đối diện, ánh mắt cô chằm chằm, hề che giấu.