Hầu hết ở đây đều là dân quê ruộng, một nơi uy nghi như cơ quan chính phủ thì chẳng mấy khi dịp ghé qua, nên ai cũng trở thành đầu tiên báo danh thành công để bước qua cánh cổng lớn của Đài phát thanh, dù chỉ để thêm một cái cũng thấy mãn nguyện, mà trở thành đầu tiên còn nở mày nở mặt nữa.
Thế nên, dù trời nắng như đổ lửa, quyết tâm chen lên của đám đông cũng chẳng hề suy suyển. Ngay cả mấy học cùng cũng nôn nóng lao dòng .
Vậy là Lương Thanh Thanh rảnh rang. Cô kéo Mã Tú Chi – cũng đang định chen về phía – tìm một góc bóng râm xổm xuống.
"Chúng chen lên hả?"
Mã Tú Chi đám phía với ánh mắt ghen tị, liếc Lương Thanh Thanh đang phệt xuống đất, vẻ mặt như tiếc rèn sắt thành thép. Lương Thanh Thanh nhún vai, tít mắt:
"Chen lên cũng chỗ nhất, thôi thì tìm chỗ yên tĩnh mà nghỉ cho khỏe."
"Cho nên mới sớm, con chẳng , giờ thì thấy ."
Mã Tú Chi thở dài đầy tiếc nuối, lẩm bẩm vài câu nhưng cũng cưỡng lời Lương Thanh Thanh, đành đặt đồ xuống tảng đá vẻ sạch sẽ.
Phạm Diễn Hành bên cạnh khẽ cong môi:
"Dạo Thanh Thanh nổi quá , vẫn nên khiêm tốn một chút, kẻo dòm ngó."
Nghe , lòng Mã Tú Chi chợt trùng xuống. Bà cũng hiểu điều đó chứ!
"C.h.ế.t , mấy hôm nay ngoài khoe với ít."
Bà qua , như kiến bò chảo nóng, sợ lỡ miệng mà gây phiền phức cho con gái. Vẻ mặt lo lắng:
"Giờ thì đây? là cái miệng cửa."
Phạm Diễn Hành ban đầu chỉ định đỡ cho Lương Thanh Thanh, ngờ Mã Tú Chi nghĩ xa đến thế, liền vội vàng trấn an:
"Cô Mã đừng lo quá. Biết khoe đúng lúc cũng là một cách tự bảo vệ. Người thấy Thanh Thanh giỏi, bắt nạt cũng dè chừng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-247-a.html.]
" đó , đừng tự dọa . Bây giờ vặn, lấn ai cũng ai lấn."
Lương Thanh Thanh cũng phản ứng của cho giật , nhưng thấy ấm lòng vì sự lo lắng của bà.
"Hơn nữa, con dễ bắt nạt lắm ?"
Vừa , cô vung vẩy cánh tay như để chứng minh.
Thấy thế, Mã Tú Chi buồn bất lực:
"Cái cánh tay nhỏ xíu đó của con đ.á.n.h ai?"
Nói thôi, nhưng trong lòng bà cũng dịu , còn nhắc chuyện chen lấn lên phía nữa.
Trời nắng gắt, dù chỗ râm cũng ngăn mồ hôi chảy ròng ròng trán.
Phạm Diễn Hành liền lấy chiếc quạt mo lớn quạt cho Lương Thanh Thanh, tiện tay quạt luôn cho Mã Tú Chi bên cạnh.
Thấy Phạm Diễn Hành đỏ mặt vì nóng, Lương Thanh Thanh xót ruột, mím môi giật lấy quạt, cho quạt nữa. Cô lấy phiếu tiền trong túi, dúi tay :
"Đi mua ba chai nước ngọt đá , uống đồ lạnh cho mát."
"Được, mua, hai đợi ở đây nhé."
"Ừ, nhanh còn về, bọn em đợi."
Hôm qua bà còn dặn Lương Thanh Thanh tiết kiệm, hôm nay thoải mái mua ba chai nước ngọt. Mã Tú Chi định mở miệng phản đối nhưng cuối cùng im lặng, tự an ủi :
"Hôm nay là ngày đặc biệt, tiêu nhiều một chút cũng ... ."
Hơn nữa, từ nãy đến giờ Phạm Diễn Hành là mang vác phần lớn hành lý, còn bà và Thanh Thanh chẳng khác gì tay . Anh còn nhiệt tình quạt cho họ một lúc lâu, uống chút đồ lạnh giải nhiệt cũng xứng đáng.
May mà cửa hàng cung ứng xa, chân Phạm Diễn Hành dài, đầy một lúc .