“Lần em ở đây hơn nửa tháng, nhớ em ?”
Phạm Diễn Hành bàn tay trắng trẻo, xinh xắn của cô, ánh mắt sâu thẳm. Anh bước lên một bước, vòng tay ôm lấy eo cô, giọng khàn khàn vang lên:
“Em hỏi là cố tình ?”
Lương Thanh Thanh né tránh, kiễng chân ôm cổ , nghiêng đầu chớp mắt. Khuôn mặt trắng trẻo hiện lên hai lúm đồng tiền, duyên dáng đáng yêu:
“Em bằng miệng cơ.”
Hơi thở ấm nóng phả chóp mũi, mang theo hương ngọt ngào như nước ga.
“Tất nhiên là nhớ. Ngày nào cũng nhớ. Từng giây từng phút đều nhớ.”
Anh cúi mắt, hàng mi dày rủ xuống, cách giữa hai gần. Chỉ cần cô ngước lên là thể rõ từng đường nét gương mặt .
Tóc cắt ngắn, dựng , càng nổi bật gương mặt góc cạnh, mạnh mẽ. Tuy chẳng gì, nhưng dáng vẻ giống một con sư t.ử sắp vồ mồi, toát khí chất ngang tàng, ngạo nghễ.
Vậy mà đàn ông như thế, giờ đang thì thầm bên tai cô những lời yêu đương ngọt ngào, giọng khàn khàn quyến rũ đến mức tim cô đập loạn, lồng n.g.ự.c như nổ tung.
Cô dỗ ngọt đến mức cả lâng lâng hạnh phúc, chẳng hiểu chủ động hôn lên môi . Giọng cô ngọt như rót mật, khiến kìm mà dâng trọn trái tim cho cô.
“Vậy khi nào rảnh, đến thăm em nhé.”
“Ừ.”
Phạm Diễn Hành nuốt nước bọt, cúi đầu hôn môi cô. Nghĩ đến lát nữa còn xử lý việc chính, cố gắng kìm chế d.ụ.c vọng, chỉ khẽ nếm một chút, giống khi chủ động tiến sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-249-a.html.]
Anh hít sâu vài để dằn cảm xúc đang bốc lên trong cơ thể. Thấy Lương Thanh Thanh sớm lui xa, sợ nổi điên giữa ban ngày, bất lực xoa trán, đưa tay kéo cô lòng.
Dù cầm thú đến , thì cũng đến mức chọn chỗ loạn.
“Lần …”
Cô đợi xong, đưa tay che miệng , ngăn những lời khiến đỏ mặt tía tai. Cô ho nhẹ một tiếng, l.i.ế.m môi, giọng nhỏ nhẹ:
“Chúng nên về thôi.”
Phạm Diễn Hành liếc qua đôi mắt long lanh, đuôi mắt ửng hồng của cô, khẽ cong môi. Nhớ chuyện gì, tranh thủ luôn:
“Dạo đang bận việc phê duyệt đất xây nhà nên chắc chắn sẽ bận, nhưng chỉ cần thời gian rảnh, sẽ lên thành phố thăm em. Chờ qua giai đoạn , chúng sẽ thể gặp mỗi ngày.”
Lương Thanh Thanh khẽ gật đầu. Nghe , trong lòng cô hiểu dâng lên cảm giác mong chờ. Đầu ngón tay cô siết nhẹ, trong đầu mường tượng một cuộc sống tương lai nhẹ nhàng đáng yêu. …
“ nếu khi đào tạo xong, lên tỉnh việc thì ?”
Nếu , hai sẽ càng khó gặp hơn. Nếu công việc bận bịu, khi mười ngày nửa tháng chắc mặt . Không chỉ là với Phạm Diễn Hành, mà cả với nhà cũng thế.
Cô quen với cuộc sống trong nhà họ Lương, giờ nghĩ đến việc xa rời, tự dưng thấy luyến tiếc. Dù là cơ hội để cô lên thành phố và thực hiện ước mơ, cô vẫn khỏi cảm thấy băn khoăn.
Hơn nữa, xa cách thường sinh biến. Những đàn ông thể vượt qua cách địa lý mà vẫn một lòng một quả thật hiếm. Dù cô tin nhân phẩm và tình cảm của Phạm Diễn Hành, nhưng vẫn tránh khỏi nỗi bất an khi nghĩ đến tương lai mờ mịt.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, cô thấy sợ hãi đến thành lời.
cũng , nếu thật sự chọn, cô sẽ vì một đàn ông mà từ bỏ con đường mắt. Đặt lên bàn cân, cô vẫn chọn lên tỉnh, chứ ở làng.