Quan trọng hơn, Phạm Diễn Hành loại vô trách nhiệm bạc tình.
“Nhã Lệ, cảm ơn nhắc, nhưng tin Diễn Hành sự chuẩn cho tương lai của hai đứa. Anh đối xử với , chắc chắn phụ .”
Lương Thanh Thanh cúi đầu, mỉm , khóe môi cong cong đầy tin tưởng.
Người đàn ông ngoài sân định bước nhà, chợt dừng khi thấy giọng dịu dàng mà kiên định . Một cảm xúc ngọt ngào dâng lên trong lòng, len lỏi nơi mềm yếu nhất.
Vẻ mặt đang căng thẳng bỗng chốc dịu .
Lý Thanh Phượng vườn hái ớt, ngang cửa bếp thì giật b.ắ.n khi thấy một đàn ông giữa sân. Bà suýt hét lên, vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh nheo mắt kỹ, khi nhận mới thở phào:
“Cậu là yêu của Thanh Thanh ?”
“Vâng, cháu đến tìm Thanh Thanh ạ.”
Phạm Diễn Hành , lễ phép chào:
“Dì Phượng, lúc nãy cháu đến ký túc xá, bạn cùng phòng của Thanh Thanh cô đến nhà dì nên cháu mới tới đây.”
Anh đưa túi đồ đang xách :
“Hôm nay cháu đến chơi, mua ít bánh trái với hoa quả, mong dì nhận cho cháu vui.”
“Ôi trời, đến chơi là quý , mua chi cho tốn kém thế .”
Lý Thanh Phượng đỏ mặt, nỡ nhận. Cặp đôi thật cách ngại, biếu đào với dưa hấu, mang quà. Khó khăn lắm mới mời họ tới ăn cơm để đáp lễ, mà tiếp tục tặng đồ.
Lý Thanh Phượng thấy khó xử vô cùng, chẳng nên từ chối thế nào thì trong nhà bỗng vang lên tiếng động, Lương Thanh Thanh và Hoàng Nhã Lệ dắt Tú Nhi nhanh chóng bước .
Vừa thấy Phạm Diễn Hành, mỗi liền mang một sắc thái khác .
“Sao đến đây? Hôm nay ngày nghỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-269-a.html.]
________________________________________
Lương Thanh Thanh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng giữa hai hàng lông mày tràn đầy niềm vui. Giọng cô cao lên một chút, rõ ràng là đang vô cùng phấn khởi.
Việc cô để địa chỉ chỉ là để phòng bất trắc, từng nghĩ sẽ thật sự đến huyện thành thăm . Vậy mà giờ đây "bất trắc" trở thành hiện thực, cảm giác giống như nhận một món quà bất ngờ từ trời rơi xuống.
Hoàng Nhã Lệ bên cạnh nuốt nước bọt đ.á.n.h ực, nhanh chóng nhớ những lời ... Xong đời , bạn trai của Thanh Thanh đến đây từ bao giờ ?
Anh bao nhiêu ? Không lẽ tưởng cô cố tình khiêu khích chia rẽ?
Trong lòng đầy bất an, Hoàng Nhã Lệ lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm ánh mắt của Phạm Diễn Hành. Ánh mắt u tối như màn đêm, sâu thẳm khó dò, khiến gương mặt góc cạnh của càng thêm nghiêm nghị.
Hoàng Nhã Lệ theo phản xạ lùi một bước, ngay đó một bóng dáng mảnh mai chắn mặt cô, ngăn cách ánh mắt của cô và Phạm Diễn Hành.
Thấy , cô khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn vỗ nhẹ lên n.g.ự.c vì dọa sợ.
Bạn trai của Thanh Thanh ngày thường trông trầm lặng, ngờ khi hung dữ đáng sợ đến !
“Anh xin nghỉ để đến đây.”
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lương Thanh Thanh, Phạm Diễn Hành chút ấm ức cô. Rõ ràng mới là vu oan, giờ giống như là kẻ sai ?
Lương Thanh Thanh giả vờ như thấy vẻ mặt như kiện trời tố đất , chỉ khẽ ho một tiếng:
“Anh bắt chuyến xe sớm nhất đến ?”
“Ừm.”
Phạm Diễn Hành vội vàng gật đầu, để cô hỏi tiếp nhanh miệng luôn:
“Vừa đến huyện thành là tìm em ngay, nhưng đến nơi thấy em cả.”
Nghe , đôi mắt to tròn của Lương Thanh Thanh chớp chớp, nụ môi càng rạng rỡ, giọng đầy vui vẻ: