70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 272: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 04:14:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Dì Phượng, tay nghề mà mở quán ăn thì chắc kiếm bộn tiền luôn ạ!”

Lương Thanh Thanh l.i.ế.m môi, tán thưởng bằng tất cả sự chân thành.

Ai ngờ câu thốt khiến suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế. Lý Thanh Phượng vội giơ tay hiệu im lặng, nhanh chóng dậy cửa ngó ngó , chắc chắn ai mới , vỗ ngực, thở phào:

“Thanh Thanh, cháu liều thật đấy. Mấy lời như mà cũng dám ? Buôn bán tư nhân là phạm pháp đó!”

Thấy phản ứng dữ dội, Lương Thanh Thanh chợt nhớ đặc điểm của thời đại . Khác với tương lai, bây giờ chuyện kinh doanh buôn bán đều là hành vi phạm quy định. Lời chẳng khác nào kéo cả và Lý Thanh Phượng rắc rối. Nếu kẻ thấy tố cáo, nhẹ thì gọi kiểm điểm, nặng thì...

Lương Thanh Thanh tức tối tự vả miệng một cái:

“Cái miệng đúng là hại mà!”

“Thanh Thanh chỉ khen tay nghề dì Phượng thôi mà, hehe. Thật em cũng thấy như đấy.”

Hoàng Nhã Lệ uống một ngụm canh, hạ giọng như chia sẻ bí mật:

“Ngay cả đầu bếp nhà hàng quốc doanh còn chắc nấu ngon bằng dì Phượng.”

Sắc mặt Lý Thanh Phượng dịu , khen đến mức hai má đỏ bừng, nhưng trong mắt thì đầy tự hào:

“Chị học từ đó. Mẹ chị mới thật sự là cao thủ. Trước từng phụ bếp cho nhà địa chủ, mấy món Tây bà nấu hết.”

Không khí trở nên vui vẻ, ăn trò chuyện, thời gian trôi qua lúc nào chẳng . Phạm Diễn Hành một bên, ngón tay gõ nhẹ lên đùi, liên tục ngẩng đầu Lương Thanh Thanh. cô thì cứ mải mê chuyện với Hoàng Nhã Lệ và Lý Thanh Phượng, buồn liếc lấy một cái.

Người từng trải như Lý Thanh Phượng nhanh chóng nhận điểm bất thường. Chị nhẹ ho một tiếng đề nghị:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-272-a.html.]

“Hay là ngoài dạo một lát ? Gần đây con sông, hai bên cây liễu, bình thường mấy qua , yên tĩnh, thích hợp tiêu cơm.”

“Vậy chung hết nha?”

Lương Thanh Thanh thấy đề nghị cũng . Mấy ngày nay chạy chạy giữa đài phát thanh và ký túc xá, cô cảm thấy sắp mốc đến nơi . Giờ cơ hội thư giãn, cô lập tức gật đầu.

“Được…”

Hoàng Nhã Lệ còn dứt câu thì véo một cái đùi đau điếng. Cô nhăn mặt, suýt xoa, buộc im bặt. Quay sang Lý Thanh Phượng đầy khó hiểu – chị gì thế, tự dưng véo gì?

Lý Thanh Phượng sợ Hoàng Nhã Lệ lỡ miệng, vội vàng nháy mắt liên tục.

Não bộ chậm chạp của Hoàng Nhã Lệ rốt cuộc cũng sáng lên, lập tức đổi giọng:

“Tí nữa tớ về lấy đồ, thôi mấy .”

Lý Thanh Phượng âm thầm thở phào, phối hợp ngay:

“Trưa nào Tú Nhi cũng ngủ trưa, chiều nay đưa con bé qua nhà bạn. Vậy chúng cũng .”

Liên tục từ chối, mà là ý kiến của chính Lý Thanh Phượng đưa từ đầu, Lương Thanh Thanh ngốc, lập tức nhận điều gì đó . Nhìn thêm vẻ mặt gượng gạo của Hoàng Nhã Lệ, mảnh ghép lập tức ăn khớp với .

Cô chậm rãi sang Phạm Diễn Hành đang bên cạnh. Anh vẫn chớp mắt, ánh mắt tha thiết như hòn vọng phu. Vừa đầu , ánh mắt hai lập tức chạm .

Lương Thanh Thanh vẻ uất ức và mong đợi trong mắt cho chột , dám lâu. Cô ngượng ngùng đưa tay sờ sờ sống mũi.

Vừa quên mất việc Phạm Diễn Hành xin nghỉ đến huyện chính là để thêm thời gian riêng bên cô, rủ cả nhóm dạo.

Loading...