Như thể, chỉ vì là con gái, nên cô sinh đáng đối xử như thế.
Sống trong cảnh lâu ngày, dần dần Khâu Tiểu Yến cũng bắt đầu tin rằng, con gái sinh là để chịu khổ. Không thể như con trai — cưới vợ, con nối dõi.
, khi lớn lên, cô dần nhận chuyện hẳn . Không cô gái nào cũng là cỏ dại để chà đạp. Họ cũng thể là bông hoa nâng niu trong tay.
Ví dụ như Lương Thanh Thanh, hoặc Chu Lệ Lan nhà đối diện. Họ cũng là con gái, nhưng bố xem như bảo bối, nỡ để động việc nặng.
Vậy nên, vì là con gái, mà là do... cha vấn đề.
sinh trong một gia đình như , dù rõ là bất công, cô vẫn dám phản kháng. Cô sợ mất mái nhà đang che nắng che mưa cho , sợ cha nổi giận đ.á.n.h cho một trận hoặc tệ hơn là đuổi khỏi nhà.
Ngay cả khi ép gả cho thích, cô cũng chỉ dám đến tìm Lương Thanh Thanh để xin lời khuyên, chứ chẳng đủ can đảm từ chối thẳng thừng.
Suy cho cùng, tất cả là vì cô quá nhút nhát, quá hèn yếu.
“Bây giờ đều đề cao tự do yêu đương, bố còn dám giở trò ép cưới mai mối? Họ nếu chuyện mà tố cáo thì chắc chắn bắt ?”
Nghe Khâu Tiểu Yến kể, Lương Thanh Thanh tức đến run . Cô cha Khâu Tiểu Yến vốn vô lý, nhưng ngờ trơ trẽn đến mức !
“Không ! Nếu tố cáo thật, chẳng bố tớ sẽ tù ?”
Khâu Tiểu Yến mở to mắt, lắc đầu lia lịa.
Nhìn phản ứng đó, cơn giận trong lòng Lương Thanh Thanh cũng nguôi dần. Cô im lặng Khâu Tiểu Yến một lúc mới nhẹ giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-282-a.html.]
“Nếu tố cáo khiến họ gặp chuyện, cũng thể nhờ cán bộ thôn khuyên bảo. Tớ tin với nhân phẩm của đội trưởng và bí thư chi bộ, họ sẽ ngơ.”
Khâu Tiểu Yến vẫn lắc đầu, đôi mắt d.a.o động, ấp úng mở miệng:
“Đợi họ ... bố tớ chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t tớ mất. Thật ...”
Nhìn vẻ mặt khác lạ của Khâu Tiểu Yến, Lương Thanh Thanh lập tức nhận trong chuyện còn uẩn khúc, bèn giả vờ ngây ngô hỏi tiếp:
“Thật là ?”
Khâu Tiểu Yến ngẩng đầu cô, c.ắ.n chặt môi , như thể đang do dự nên . Thấy thế, Lương Thanh Thanh phối hợp “diễn xuất”, kiên trì gặng hỏi cho đến khi Khâu Tiểu Yến dồn đến chân tường, cuối cùng hết một :
“Thật mấy tháng , tớ và lên huyện bán trứng gà. Khi ở cửa hàng bách hóa, bọn tớ quen một đàn ông. Ông là quản lý ở đó, tuy là góa vợ nhưng con, trẻ tuổi tài giỏi, học thức cao, quan trọng nhất là ông hộ khẩu thành phố. Ông còn hứa nếu bọn tớ kết hôn, tớ sinh cho ông một đứa con trai, thì sẽ giúp tớ kiếm việc , chuyển hộ khẩu lên thành phố.”
Càng , mắt Khâu Tiểu Yến càng sáng, khoé môi cũng cong lên từng chút một, thỉnh thoảng còn liếc phản ứng của Lương Thanh Thanh, rõ ràng là đang trông chờ một điều gì đó...
Ghen tị.
Dù thì Lương Thanh Thanh – luôn mơ mộng lấy chồng thành phố – cuối cùng gả cho một thanh niên trí thức. Tuy cũng là thành phố, nhưng thành phố còn xa lắm, đến việc mang Lương Thanh Thanh theo cùng.
cô thì khác. Nếu thật sự cưới đó, sinh con trai, công việc định, thì chính là thành phố đúng nghĩa.
Đời đúng là trêu ngươi. Ai mà ngờ từng Lương Thanh Thanh chèn ép suốt hơn mười năm như cô , bây giờ thể vượt mặt để trở thành “ thành phố” ?