“Em vốn hứng thú với văn học, chẳng thích thể loại .”
“Có thích là chuyện cá nhân, cả. thích thì cứ thật, đừng dối.”
Phạm Diễn Hành xoay cô , hai đối mặt. Eo cô chạm nhẹ cạnh bàn, mặt gỗ cộm khiến cô nhích về phía — vô tình chạm thứ nên chạm.
Cô sững , cũng khựng .
Bầu khí lập tức lặng , như bao phủ bởi một làn sương mờ ám.
Phạm Diễn Hành cô chăm chú. Lương Thanh Thanh ực một tiếng, định mở miệng giải thích cố ý, nhưng đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve nở nụ khẽ, giọng trầm thấp như đang thì thầm:
“Muốn ?”
Hai chữ đơn giản, nhưng Lương Thanh Thanh thấy mùi nguy hiểm. Muốn gì? Kết hợp với tình huống thì còn thể là gì nữa chứ?
“Anh im ! Anh mới là đấy!”
Cô đỏ bừng mặt, theo phản xạ đưa tay che miệng . Không ngờ chẳng hề ngượng, còn thản nhiên thừa nhận:
“Ừ, thật.”
Miệng cô che, giọng rõ, nhưng cô vẫn từng chữ.
“Không thèm với nữa, mau thu dọn đồ đạc về thôi.”
Lương Thanh Thanh mặt đỏ đến mang tai, nhanh chóng lưng, hít sâu, vội vàng gom đồ.
Phạm Diễn Hành tiến gần, cạnh cô, bất chợt thốt :
“Muốn kết hôn sớm một chút.”
“Kết hôn?!”
________________________________________
Tại sân một ngôi nhà tứ hợp viện ở trung tâm Kinh Thị, một ông lão mặc áo xám đang ghế mây bỗng bật dậy. Ông siết chặt bức thư trong tay, lông mày nhíu chặt, tới lui quanh sân. Đi một hồi sững, dường như tin những gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-286-a.html.]
Bức thư rõ ràng — đứa cháu ngoại ông luôn tự hào sắp kết hôn. đối phương là một cô gái nhà quê, gia thế, danh tiếng, chẳng lấy chút năng lực. Tên là gì cũng chẳng rõ.
Không đúng, trong thư ghi: Lương Thanh Thanh.
Tên cũng nhẹ nhàng đấy.
! Dù thế nào cũng cưới môn đăng hộ đối. nghĩ nghĩ … thằng cháu rằng kết hôn xong sẽ nhanh chóng sinh chắt cho ông — đây chẳng chuyện lành ?
Ừ thì cưới cũng , còn hơn cứ độc mãi.
Khúc Ngạn Minh đưa ngón tay vuốt nhẹ tờ giấy, còn nghĩ nên gì tiếp thì từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ to và rõ:
“Khúc Ngạn Minh! Có Diễn Hành gửi thư về ? Mau đưa xem!”
Tiếng còn dứt, một bà lão bước . Tóc chải gọn gàng, tuổi gần bảy mươi nhưng chỉ như ngoài sáu mươi, dáng nhanh nhẹn, mặt mày hớn hở. khi thấy ông Minh giấu thư lưng, nụ lập tức đóng băng.
“Đưa đây.”
Ba chữ lạnh lùng khiến ông Minh lập tức đầu hàng. Ông khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng đưa thư . Tiêu Kim Hoa đợi thêm giây nào, nhanh chóng giật lấy xuống ghế mây từ đầu tới cuối.
“Diễn Hành kết hôn ? Vậy thì chuẩn đồ đạc đến Xương Bắc gặp cháu dâu thôi. Bọn trẻ gì mà tổ chức hôn lễ, là trưởng bối lo liệu cho chúng chứ.”
Tiêu Kim Hoa tính tình vội vàng, xong định thu dọn hành lý, nhưng Khúc Ngạn Minh cản .
Bà nhíu mày, nheo mắt ông:
“Sao thế? Không vui ?”
Nghe , ông cụp mắt, cố vẻ bình thản:
“ vui chứ. Diễn Hành chịu lấy vợ, mừng một trăm, một vạn phần. ... bà nghĩ bên đồng ý ?”
“ mặc kệ! Có ở đây là ! Thằng Hành cưới ai thì cưới!”
Tiêu Kim Hoa hừ lạnh một tiếng, rõ ràng coi con gái với con rể ông Minh gì.
Một bên là con gái, một bên là vợ — về bên nào cũng khó xử. Ông Minh chỉ thể dỗ cho êm: