70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 29: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 02:36:31
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Thanh Thanh đây cũng như ?

chẳng ai thể cho câu trả lời.

Xe dần khu nội thành, đường sá bằng phẳng hơn, kiến trúc xung quanh cũng nhiều hơn. khác xa những toà nhà cao tầng thế hệ , bây giờ ngay cả nhà hai tầng cũng hiếm thấy, phần lớn là nhà cấp bốn một tầng.

Từ lúc thành phố, Lương Thanh Thanh như tiếp thêm sức sống. Đôi mắt đen láy đảo qua đảo ngừng, như thể hận thể mọc thêm mười con mắt. Mọi thứ ở đây với cô đều mới mẻ, thú vị, mãi vẫn mắt.

, cô dần trầm xuống.

Đất nước thời kỳ … thật sự quá nghèo, quá lạc hậu.

Không chỉ đường phố xám xịt, ngay cả con cũng xám xịt. Ba màu phổ biến nhất là đen, trắng, xám. Hiếm hoi lắm mới thấy một chút sắc màu sặc sỡ — mà là những khẩu hiệu đỏ chói tường.

“Này, là thanh niên tri thức, từ đến?” Khi rảnh rỗi, dễ tìm việc để . Lương Thanh Thanh khẽ huých vai cánh tay Phạm Diễn Hành, tiện miệng hỏi.

Phạm Diễn Hành ngạc nhiên liếc cô. Chuyện lúc mới đến thôn, đại đội trưởng giới thiệu cơ mà?

với đầu óc của Lương Thanh Thanh, quên cũng chẳng gì lạ.

Nghĩ thông, chậm rãi : “Kinh Thị.”

“Thủ đô, thành phố lớn ghê.” Ánh mắt Lương Thanh Thanh sáng lên, hiếm khi liếc một cái. Hóa tên nhóc thủ đô, cũng coi như là đồng hương kiếp của cô. Sau hồi hương về Kinh Thị, hộ khẩu đó giá trị lắm.

Có điều, thời buổi mà còn đưa xuống nông thôn thanh niên tri thức thì chắc gia cảnh cũng bình thường thôi.

“Ừm.”

Phạm Diễn Hành ánh mắt sắc bén, bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của cô. Nghĩ đến việc cô ưa giàu ghét nghèo, luôn trèo cao, nhất thời nên phản ứng thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-29-a.html.]

Gần đây cô bám theo Tô Tân Xuyên nữa… chẳng lẽ đổi mục tiêu?

Chưa kịp nghĩ xong, bác tài phía lên tiếng: “Mọi nhanh chân lên, bốn giờ chiều đón, ai kịp thì tự bộ về.”

Phạm Diễn Hành theo dòng xuống xe, nhưng Lương Thanh Thanh vẫn còn nấn ná, vẻ định xuống. Anh bèn dời mắt quan sát xung quanh, xem thử cửa hàng bách hóa ở để mua nước ngọt.

nghiêng , vạt áo níu .

Động tác quen thuộc, cần đoán cũng là ai.

“Ê, nhanh , đừng quên còn nợ hai chai nước ngọt đấy.”

“Đâu .” Là nhanh cô chậm? Mà cũng , trông giống loại tráo trở lắm ?

trong mắt Lương Thanh Thanh, đúng là loại đó.

“Vậy thì mua ngay . Không cầm đồ tay, yên tâm .”

Cô gái nhỏ mặt mặc áo khoác cổ đối màu xanh đậm, da trắng nõn, môi đỏ mọng khẽ mím bày tỏ quan điểm. Mái tóc đen dài tết thành một b.í.m vắt ngang ngực, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ nghi ngờ chằm chằm, sợ lật lọng.

Một đại mỹ nhân như , chỉ coi là loại tiểu nhân — Phạm Diễn Hành thật sự nên .

“Được , giờ mua .” Anh gỡ tay cô khỏi áo, phủi nếp nhăn, sải bước .

“Vậy mới đúng chớ.” Lương Thanh Thanh vui vẻ cong môi, lon ton chạy theo .

Thị trấn lớn cũng chẳng nhỏ, từ bãi xe tới cửa hàng hợp tác xã mất một quãng. Hai một một đường, rõ ràng chẳng tiếp xúc, cũng ít trò chuyện, nhưng khiến bất giác liên tưởng đến một đôi.

“Họ che miệng tụi ?” Bị chằm chằm mãi, cuối cùng Lương Thanh Thanh nhịn lên tiếng hỏi.

Loading...