Chỉ là lúc , khuôn mặt dữ tợn, thở hổn hển, trông chút mắc .
Bọn hình như ngờ giờ còn qua . Chúng giật , nhưng thấy chỉ một thì lấy hết can đảm, giơ gậy gỗ trong tay, hung hăng lao đến.
“Mẹ mày, đừng nhiều chuyện! Cút!”
Bến xe huyện Phúc Tân ở nơi hẻo lánh, xung quanh ngoài vài dãy nhà cấp bốn thì chẳng mấy ai ở. Muốn gặp nhà dân thêm mấy trăm mét. Có thể , nếu ở đây xảy chuyện gì thì cũng chẳng ai .
Bọn chúng nhắm đúng điểm nên mới dám tay. Nào ngờ bắt gặp.
“Ư… ư… ư…”
Người phụ nữ vốn tuyệt vọng, thấy tiếng liền dấy lên một tia hy vọng. Cô sức giãy giụa, nhưng miệng mũi bịt chặt, phát tiếng nào, chỉ thể trợn to mắt về đầu ngõ.
“Con đĩ còn dám kêu hả!”
Tên côn đồ định cho cô một bài học, nhưng đồng bọn kéo :
“Ê, đừng đ.á.n.h mặt. Mấy đứa như ma, chỉ con là xinh. Lát nữa tao còn trò .”
“Cũng .”
Mấy tên đàn ông đểu. Rõ ràng đây đầu bọn chúng chuyện .
Chúng định kéo phụ nữ sâu trong ngõ thì một tên bất ngờ đá văng ngã lăn đất. Theo phản xạ, buông tay, cây gậy gỗ rơi xuống đất phát âm thanh giòn tan.
Lương Quân Cường cúi nhặt cây gậy lên, ánh mắt lạnh lùng, thừa lúc bọn kịp phản ứng liền vung gậy. Mỗi đứa một gậy, nhắm thẳng chân, dùng tám phần sức, đủ khiến chúng thể dậy nổi trong thời gian ngắn.
“Chạy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-298-a.html.]
Lương Quân Cường tự . Dù sức khỏe , nhưng đ.á.n.h sở trường. Nếu là một chọi một một chọi hai thì còn cơ hội, chứ đối mặt với cả đám , chỉ nước đ.á.n.h nhừ tử.
Vì , trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Thấy phụ nữ bất động đất, như dọa sợ đến ngây , Lương Quân Cường chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức cõng cô lên lưng cắm đầu chạy. Tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.
Chạy một mạch đến trung tâm huyện, xác nhận ai đuổi theo, lúc mới dần dần chậm .
“Cảm ơn , cho xuống .”
Câu Hoàng Nhã Lệ từ lâu, nhưng vẫn tìm thời điểm thích hợp. Đây là đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một đàn ông lạ như , tim đập rộn ràng, n.g.ự.c phập phồng ngừng.
Vị trí thể hai dán sát , giống như lò sưởi giữa mùa đông, khiến da thịt cô nóng ran — thế nhưng nỡ tách .
Không vì cứu cô thoát khỏi bọn , mà Hoàng Nhã Lệ cảm giác — chỉ cần ở bên cạnh là thấy an , ấm áp vô cùng.
“Ồ, .” Nghe tiếng cô, Lương Quân Cường ngẩn một chút mới phản ứng , vội vàng cúi đặt cô xuống: “Xin , tình huống cấp bách, …”
Nhìn dáng vẻ lúng túng, tay chân để của , nỗi sợ trong lòng Hoàng Nhã Lệ cũng dịu ít nhiều. Cô len lén quan sát cứu .
Anh cao lớn vạm vỡ, hơn cô cả cái đầu, cơ thể săn chắc nhưng cồng kềnh, vặn toát lên khí chất đàn ông mạnh mẽ, hơn hẳn đám đồng nghiệp mảnh mai quanh cô.
Ngũ quan tuấn, đặc biệt là đôi mắt phượng , đến mức khiến rời nổi ánh — mang theo một nét phong lưu riêng.
Chỉ là, đôi mắt quen thế nhỉ? Giống như từng thấy ở ...
Tạm gác nghi ngờ, Hoàng Nhã Lệ hít sâu một , cung kính cúi đầu chào:
“Đồng chí, cảm ơn cứu . Phiền cùng đến đồn công an một chuyến, đưa đám súc sinh tù, để chúng chịu hình phạt thích đáng. Cũng là để cô gái nào khác hại như .”