Nói xong, đợi phản ứng, bà đóng cửa , để gian cho hai .
Hoàng Nhã Lệ cánh cửa khép chặt, tim đập thình thịch. Bác gái là ý gì? Chẳng lẽ... cũng...
Suy nghĩ dâng lên, nước mắt càng trào mãnh liệt, cô nức nở, trông vô cùng đáng thương.
Lương Quân Cường lúng túng gì. Anh dỗ dành, nhưng bắt đầu từ . Anh thừa cách cô ngừng — nhưng thể mở miệng.
Anh , cô .
Hoàng Nhã Lệ ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ chằm chằm chớp:
“Có chê em... từng suýt đám ...”
“Sao thể!” Lương Quân Cường lập tức ngắt lời, sợ cô nghĩ quẩn, giọng đầy chắc chắn: “Anh chê. Không gì để chê cả. Em đừng nghĩ thế.”
Cô lập tức hỏi : “Vậy tại chịu cưới em? Anh cho em một lý do!”
“Bởi vì...” Đến miệng nuốt xuống. Anh bực bội vò đầu.
“Em lắm ?” Hoàng Nhã Lệ đưa tay sờ mặt , dám tin, khẽ tiến lên mấy bước, rút ngắn cách giữa hai : “Có vì mà ưa em?”
“Em hề .” Ngược , trong mắt , cô là cô gái xinh nhất mà từng gặp.
Hoàng Nhã Lệ tiến thêm một bước. Hai gần đến mức thể thấy nhịp thở của . Lương Quân Cường như điện giật, vội lùi mấy bước. May mà cô tiến lên nữa, chỉ cúi đầu, xoắn tay, gương mặt nhăn nhó, bất ngờ bật .
“Vậy thì đúng là chê em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-304-a.html.]
“Anh chê em.” Lương Quân Cường day trán, cảm thấy bây giờ đau đầu còn hơn bài toán lúc nhỏ. Anh thật sự hiểu vì chuyện vòng về đây.
“Nếu chê thì cưới em .” Giọng cô nghẹn ngào, khàn, đáng thương khiến nỡ từ chối.
Anh siết tay, gắng sức kìm nén đưa tay lau nước mắt cho cô. Anh khổ, chậm rãi :
“Đồng chí Hoàng, đến gia đình hai bên, là một đàn ông nông thôn ly hôn, mỗi ngày đều cày cấy vất vả mới đủ ăn. Còn em thì khác, công việc định, tương lai tươi sáng.
Nếu vì tình huống bất ngờ , chúng sẽ mãi mãi liên quan gì đến .
Anh chẳng gì cả, xứng với em. Cưới , em sẽ trói chân, em xứng đáng lấy hơn.”
Hoàng Nhã Lệ thể nổi hạ thấp bản như . Cô lắc đầu liên tục xông lên, đưa tay bịt miệng :
“Người hơn là thế nào? Em , cũng .
Với em, tất cả đàn ông đời đều giống , chỉ là khác. Anh là đàn ông đầu tiên khiến em tim đập chân run. Có lẽ đây chính là 'yêu từ cái đầu tiên' mà sách vẫn .
Hôm đó em gả cho , đúng là bốc đồng, nhưng em nghiêm túc, Lương Quân Cường. Dù coi trọng bản đến , thì trong lòng em, mãi là nhất, tuyệt vời nhất.
Anh ? Hôm đó chỉ ngang qua, nhưng khác đều bỏ chạy, đến báo cảnh sát cũng dám. Em nghĩ xong , nhưng xuất hiện, cứu em khỏi tay lũ khốn đó, cho em thêm một sống.
Một như , dũng cảm và bụng như , thể là gì?
Xuất điều chúng chọn. Chỉ cần chân thành, chăm chỉ, thì nông văn phòng cũng chẳng khác gì. Em để tâm đến nghề nghiệp địa vị, em chỉ để tâm đó là em nắm tay cả đời .”
Nói một như trút hết nỗi lòng, Hoàng Nhã Lệ mới phát hiện tay vẫn đang bịt miệng . Cô vội vàng rút tay về, cúi đầu, trông vẻ ủ rũ.