Buổi liên hoan kết thúc suôn sẻ, biểu hiện của Lương Thanh Thanh ai cũng thấy rõ. Trên đường về, sắc mặt Điền Phong Xuân giấu nổi ý .
“Bạn còn cố ý hỏi thăm con đấy, khi nào rảnh thì cùng ăn một bữa cơm.”
“Vâng ạ.”
Gặp chuyện thế , Lương Thanh Thanh tất nhiên sẽ từ chối. Đồng thời, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô cũng coi như dỡ xuống. Cô hiểu rõ, khảo nghiệm , thực sự vững chân ở đài phát thanh tỉnh.
Quả nhiên, từ hôm , cấp liền giao cho cô công việc chính thức: phụ trách chương trình phát thanh của khu Hồng Phong trong thành phố. Mỗi ngày lúc tám giờ sáng, tan ca sáu giờ tối, nghỉ chủ nhật.
Tuy bắt đầu sớm, kết thúc muộn, nhưng thực tế thời gian việc chỉ gói gọn trong ba tiếng: buổi sáng phát bản tin, buổi trưa lời dạy của lãnh đạo, buổi tối bài tiêu biểu. Nếu khu dân cư việc cần thông báo, họ cũng sẽ liên hệ với cô để cô kịp thời phát tin.
Thời gian còn đều do cô tự sắp xếp, nên Lương Thanh Thanh hài lòng với công việc .
Phòng phát thanh lớn nhỏ, nhưng đối với cô mà chính là một văn phòng riêng lý tưởng. Không ai quản thúc, thoải mái tự tại. Mỗi khi xong việc, cô lấy sách g.i.ế.c thời gian, từ tạp chí cho đến sách giáo khoa — loại nào cô cũng , nhưng sách giáo khoa vẫn là thứ chiếm nhiều thời gian nhất.
Cô quên rằng hai năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Nếu thể, cô cũng thi một trường nào đó. Dù thì sinh viên đại học luôn trọng vọng hơn, chỉ khác kính nể, mà còn thể mở mang kiến thức, hưởng nhiều phúc lợi.
Quan trọng hơn, thi đỗ đại học nghĩa là cô cơ hội đến thành phố lớn hơn để lập nghiệp — khi còn thể trở Kinh Thị, quê hương ở kiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-309-a.html.]
Đó là điều cô nhất khi đến thế giới .
Ban đầu cô từng nghĩ sẽ dựa Phạm Diễn Hành để đạt mục tiêu đó, nhưng dạo gần đây suy nghĩ dần nhạt , còn quan trọng nữa. Dựa khác tuy an nhàn, nhưng nếu thể tự nỗ lực để vươn lên, bước sang một giai cấp khác, chẳng cũng là một loại an nhàn khác ?
Cô thích gia đình hiện tại, thích...
Cô cuộc sống hơn, ít nhất còn lo cơm ăn áo mặc.
Cô ngắm phong cảnh ở những nơi xa xôi, giống như lời kể của Điền Phong Xuân.
Cô cùng Phạm Diễn Hành tay trong tay xây dựng một tương lai tươi sáng, chứ lợi dụng bằng thủ đoạn.
Cô... thích Phạm Diễn Hành.
Dù thừa nhận, nhưng tình cảm vốn thể khống chế . Người chủ động tiếp cận là cô, từng bước sa cũng là cô. Thậm chí cô rõ bắt đầu rung động từ khi nào — chỉ đến khi lờ mờ nhận thì chẳng thể đầu nữa.
Cô khẽ thở một , khép sách , khóe môi khẽ cong lên. Cô càng thêm mong chờ ngày chủ nhật.
Có lẽ vì trong lòng đang mong đợi nên thời gian trôi qua cũng chậm hơn hẳn. Khó khăn lắm mới tới chủ nhật, Lương Thanh Thanh dậy đúng giờ, soi gương tự tết hai b.í.m tóc lỏng buông phía . Tuy quê mùa, nhưng hợp với thẩm mỹ thời đại .
Sau khi chuẩn xong xuôi, cô lúc thì ghế, lúc hành lang xuống lầu. Đến bạn cùng phòng cũng nhận sự nôn nóng của cô, nhịn trêu một câu.
Mặt Lương Thanh Thanh đỏ bừng, cuối cùng cũng chịu yên ghế. Mãi cho đến khi tiếng gọi từ lầu vang lên: