70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 315: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 09:31:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cậu lên tỉnh ạ.” Chu Vĩ Khánh ngập ngừng vài giây mới đáp.

Nghe sự do dự trong giọng , Phạm Phương Minh nghiêng đầu liếc qua một cái, khóe môi cong lên khe khẽ, như như . Nếu để ý kỹ sẽ nhận biểu cảm . Chu Vĩ Khánh thấy , lập tức cúi đầu, dám giấu gì thêm.

“Đồng chí Tiểu Phạm đến tỉnh là vì một nữ đồng chí. Với cả gần đây đang xây nhà trong thôn, là để cưới vợ.”

Nghe xong, bóng dáng Phạm Phương Minh khựng trong giây lát, mới tiếp tục bước . Chu Vĩ Khánh lau mồ hôi trán, bước nhanh tới mở cửa phòng, lấy chìa khóa trong túi .

“Mời ngài .”

Phạm Phương Minh sải bước , Chu Vĩ Khánh theo tới bàn.

“Nữ đồng chí? Phòng cưới? Sao chẳng ai gì?”

Phạm Phương Minh lạnh, xuống rót cho cả hai. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng giọng trầm thấp, như sự yên ắng cơn giông.

Chu Vĩ Khánh dám ngẩng đầu ông, nhưng theo kinh nghiệm thì tám chín phần là ông đang vui. Con trai ông sắp lấy vợ mà ông – bố – , cũng đủ thấy mất mặt. Nếu bảo do cấp việc tới nơi tới chốn thì khác nào đang vả mặt ông?

“Do đồng chí Tiểu Phạm chủ động giấu giếm, nên…”

hết, nhưng ý tứ cũng rõ ràng.

“Nó khôn thật.”

Tiếng ly đập mạnh xuống bàn khiến Chu Vĩ Khánh cụp mắt, im lặng. Trong lòng thì thầm tán thành: khôn ? Phải là nhanh như chớp. “Cảm hóa” cả của bố , bản lĩnh đúng là thể xem thường.

với Phạm Phương Minh, thì đây chẳng chuyện gì , chỉ càng ông thêm giận.

Quả nhiên, khi ông mở miệng nữa, giọng trở nên lạnh lẽo:

“Cô như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-315-a.html.]

Chu Vĩ Khánh cẩn thận đáp: “Người dân thôn Đại Bình, hiện đang phát thanh viên ở Đài Phát thanh tỉnh.”

Phát thanh viên? Không hiểu trong đầu Phạm Phương Minh hiện lên một gương mặt rạng rỡ, ông khẽ cau mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.

“Chú đến cổng Đài Phát thanh tỉnh, gặp nó thì đưa về đây cho .”

“Hả?” Chu Vĩ Khánh ngẩng lên đầy nghi hoặc.

“Kêu chú thì .”

“Dạ, ạ.”

Dù trong lòng vẫn hết khó hiểu, Chu Vĩ Khánh cũng lập tức xoay rời .

Chỉ đến khi cửa đóng , giữa hai lông mày Phạm Phương Minh mới hiện rõ nét mệt mỏi. Ông xoa mi tâm, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đứa con trai giờ luôn khiến ông yên tâm, đến lúc quan trọng thế ?

Nam nhi đại trượng phu, lập nghiệp mới tính chuyện thành gia. Sao nó hiểu đạo lý ?

Còn chọn một cô gái nông thôn, bối cảnh, chỗ dựa... Hành động chẳng quá bồng bột ?

Hừ, là ông sẽ đồng ý nên mới giấu diếm kỹ như thế. Tính đến lúc xong xuôi mới mang “bát cơm nguội” cho ông chấp nhận? Khôn đấy! đời bức tường nào lọt gió, để xem nó định xoay xở .

Cha nào con nấy, đúng thật. Chưa đến chiều, Chu Vĩ Khánh thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng Đài Phát thanh tỉnh. Dáng cao lớn, đường nét gương mặt đến bốn năm phần giống Phạm Phương Minh, nhất là đôi mắt, như cùng một khuôn đúc .

Dù gần một năm gặp, Chu Vĩ Khánh vẫn nhận ngay.

Ông định mở cửa bước xuống thì ánh mắt bỗng thu hút bởi cô gái phía trai. Cả hai đều mặc sơ mi trắng, dáng vẻ xuất chúng, tay xách đầy đồ, khiến ai cũng ngoái . Không chỉ ông, mà đường cũng đều họ thu hút.

Cô gái cột tóc hai bên, gương mặt xinh đến mức khiến dời mắt. Đôi mắt to tròn long lanh, đuôi mắt xếch tăng thêm vẻ quyến rũ, mũi cao môi đỏ, chỉ cần khẽ cũng đủ khiến khác ngẩn ngơ.

Loading...