Thời nay, tiền chắc mua đồ, còn cần tem phiếu. Thiếu một trong hai, nhân viên cũng chẳng thèm liếc bạn.
Thùng nước ngọt mà Lương Thanh Thanh mong chờ đặt ngay cửa chính. Tuy đông , nhưng thùng vây kín đám nhóc lít nhít gọi loạn lên, thực chẳng ai chịu bỏ tiền, hùa theo cho vui để tranh cảm giác mát lạnh khi nắp thùng mở.
Đá lạnh là thứ hiếm, lúc nào cũng . Hôm nay đúng là lũ nhỏ may mắn.
“Không mua thì đừng chen vô đây, cha hết ? Mau dắt con cái về , nóng c.h.ế.t nè!”
Cô bán hàng mặc đồng phục xanh lam giống hệt , n.g.ự.c thả hai b.í.m tóc tết bóng loáng, gương mặt xinh xắn nhăn nhó vì đám nhóc con, rõ ràng chẳng còn kiên nhẫn.
Công việc bây giờ đều là "bát cơm sắt", cả đời cũng cần chạy chỉ tiêu, bán nhiều ít mỗi tháng vẫn nhận lương như , nên chẳng còn cái gọi là "khách hàng là thượng đế". Ngược , khách còn dè chừng sắc mặt nhân viên bán hàng, sợ đắc tội mua đồ quý hiếm sẽ gây khó dễ, mua .
Nghe thấy cô bán hàng bắt đầu đuổi , mấy phụ đang dạo trong cửa hàng bách hóa cũng thể ngơ, bèn gọi con :
“Lại đây, mấy hôm mới mua cho con một chai còn gì? Hôm nay mua nữa.”
Nước ngọt cũng như kẹo bánh, thỉnh thoảng mua cho con nếm thử thì , chứ mấy thứ no đắt đỏ, nhà bình thường nào dám mua mỗi ngày?
Những đứa trẻ điều lập tức im lặng, chỉ còn vài đứa cứng đầu vẫn bám lấy cha đòi mua. Tiếng lóc lẫn với tiếng dạy dỗ vang vọng khắp gian hàng, nhất thời khiến cả cửa hàng bách hóa náo loạn.
Lương Thanh Thanh dụi tai, nhân lúc quầy nước ngọt tạm vắng liền chen .
“Có nước ngọt vị gì ạ?”
Trên thùng nước ngọt phủ một chiếc chăn bông dày màu xám xịt, chẳng dùng bao lâu . Lúc chăn cô bán hàng đè lên, tài nào thấy bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-32-a.html.]
Nghe cô hỏi, cô bán hàng chẳng buồn liếc mắt, nghịch ngón tay khinh khỉnh đáp:
“Trước giờ mua bao giờ ? Ở đây chỉ một loại nước ngọt thôi, uống thì mua.”
“Cô ăn kiểu gì ?” Lương Thanh Thanh từ nhỏ sống trong môi trường ưu đãi, mua sắm cũng niềm nở tiếp đón, từng gặp kiểu nhân viên nào phân biệt đối xử trắng trợn như , nhất thời tức đến mức thở hổn hển.
“Làm ăn? chẳng thấy gì cả.” Cô bán hàng phe phẩy chiếc quạt bên cạnh, dáng vẻ ngạo nghễ như thể chẳng sợ trời đất.
Lương Thanh Thanh lạnh:
“Mấy chữ ‘Phục vụ nhân dân’ to đùng ngoài cô thấy ? Di ngôn của Chủ tịch cô từng chắc?”
Động tác quạt của cô bán hàng chững , cuối cùng cũng ngẩng đầu về phía . Nhìn thấy Lương Thanh Thanh, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ kinh diễm, tim đập lỡ một nhịp. nhanh, ánh mắt liền dời xuống đ.á.n.h giá trang phục đối phương—quê mùa, vải vóc rẻ tiền, lập tức lấy bình tĩnh.
“Đừng gán mũ cho . Muốn uống thì đưa tiền, đưa phiếu. Không mua thì tránh , để khác mua. Trời nóng thế , ai cũng mua chứ riêng cô .”
Lương Thanh Thanh còn kịp phản bác, Phạm Diễn Hành cách cô hai bước chau mày, lạnh giọng lên tiếng:
“Dù giờ bán thì cô cũng nên tròn bổn phận, trả lời khách đàng hoàng, bán hàng cho đúng, chứ tỏ vẻ khinh thường khác.”
Anh đấy, giọng lớn nhưng lực, khiến khí xung quanh lập tức dịu , tiếng lóc của trẻ con cũng nhỏ , hiếu kỳ sang.
“Cãi ?”