Một câu khe khẽ thoát từ bờ môi:
"Thật , em cũng thể đợi thêm nữa."
...
Cuối cùng thì bữa cơm vẫn diễn , vì khi giải quyết xong công việc, Phạm Phương Minh vội vã về Kinh Thị. Trước khi , ông gọi cho Diễn Hành, sẽ cố gắng thuyết phục Khúc Thanh Anh, nhưng nếu bà đồng ý, thì ông cũng đành chịu.
Dù thì… con trai so với vợ, cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng.
Với chuyện , Phạm Diễn Hành bất ngờ. Dù thì suốt mười mấy năm qua, quen . Hơn nữa, dạo đang bận rộn nhận chức và lo chuyện nhà mới, căn bản thời gian bận tâm đến việc khác.
Không chỉ riêng tất bật, Lương Thanh Thanh cũng . Ban đầu cô công việc khá nhàn rỗi, thoải mái ở khu dân cư Hồng Phong, đúng chuẩn nề nếp của Đài Phát thanh.
Theo quy định, mới như cô ít nhất một năm mới chuyển sang bộ phận khác. hiểu cấp nghĩ gì, điều cô về "Tổ trọng án" – nơi vốn chỉ dành cho những dày dạn kinh nghiệm.
Nghe tên là , công việc ở đó nặng nề áp lực, việc khó khăn đều dồn về bộ phận . đổi , cơ hội thăng tiến cao hơn, lương bổng cũng hơn. Quan trọng nhất, nơi do chính Điền Phong Xuân phụ trách, cô thể học hỏi nhiều điều từ bà .
Tóm , lợi ích vượt trội, khiến Lương Thanh Thanh vô cùng hài lòng với sự sắp xếp .
Cuối tháng 11, Lương Thanh Thanh cùng một phát thanh viên trong phòng theo Điền Phong Xuân công tác sang tỉnh bên cạnh. Đây là đầu tiên cô tàu hỏa trong thời đại , còn xa, nên phấn khích đến mức cả đêm ngủ nổi.
Kết quả là hôm ngủ quên tàu, suốt quãng đường chẳng những ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ mà còn rời khỏi chỗ lấy một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-322-a.html.]
Lương Thanh Thanh vỗ n.g.ự.c tự trách thề rằng sẽ "đòi những gì mất". Vì , đường về, cô suốt bên cửa sổ, đến tận lúc tàu sắp rời ga mới lưu luyến dậy.
Chuyến công tác thành công ngoài mong đợi, nhóm của cô chỉ thưởng nóng mà còn nghỉ hẳn bốn ngày, khiến đồng nghiệp ghen tị tiếc nuối, lúc cắm cúi tăng ca chỉ trách hôm đó giành lấy suất .
Họ hối tiếc thế nào, Lương Thanh Thanh cũng hề . Cô đang phấn khởi như Tết, tay thoăn thoắt sắp xếp hành lý chuẩn về quê.
Từ tỉnh Giang Bắc về thôn Đại Bình mất gần một ngày đường. Trên xe chỉ cô, sợ mất đồ nên dám chợp mắt, đành lấy sách trong ba lô g.i.ế.c thời gian.
Không lòng hóa thành cánh chim , thời gian trôi qua vèo vèo, cô chỉ mới vài trang thì xe đến huyện. Không chần chừ, Lương Thanh Thanh lập tức hỏi địa chỉ thẳng đến Sở Tài chính.
Không ngờ Phạm Diễn Hành ở đó. Cô hụt hẫng, nhưng vì sớm gặp nên cũng chờ lâu. Cô để một mảnh giấy, ghé cửa hàng bách hóa mua ít đồ, đó leo lên xe công nông về làng.
Trên xe trong thôn, thấy cô, ai nấy đều kinh ngạc, thi chào hỏi.
“Ấy, em gái Lương đây mà! Quả nhiên lên tỉnh là khác hẳn, dáng thành phố lắm .”
Nói chẳng sai, hàng hóa ở tỉnh phong phú hơn hẳn, mà cô là yêu cái , thấy gì ho cũng mua, chẳng nỡ bạc đãi bản . Thế nên chẳng bao lâu tủ quần áo đầy chật.
“Nay nghỉ phép về thăm bố ? Họ vẫn khỏe chứ?”
Mọi hỏi han dồn dập. Lương Thanh Thanh xa nhà lâu, giờ giọng quê hương quen, cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô thấy phiền chút nào, còn vui vẻ đáp từng một.