70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 323: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 09:31:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãi đến khi xe về đến làng, câu chuyện mới dừng .

Lần cô về báo , là quyết định bất chợt. Thành lúc về đến nơi, nhà cửa vắng tanh. Nhìn căn phòng gọn gàng chẳng khác gì xưa, khóe mắt cô bất giác đỏ hoe.

Cảm xúc mới chớm thì ngoài sân vang lên hai giọng cắt ngang.

“Đã bảo cẩn thận mà, tay thương thế em chẳng xót ?”

Giọng phụ nữ tuy trách móc nhưng đầy âu yếm, đang nũng nịu.

“Là của . Lần nhất định chú ý.”

Giọng đàn ông dịu dàng dỗ dành:

“Em thương như , vui lắm!”

Hai cứ thế ngọt ngào tình tứ, chẳng để ý đến ai khác. Lương Thanh Thanh – lén” ngoài cửa – đỏ bừng cả mặt, ho khan hai tiếng. Quả nhiên, bên ngoài lập tức im bặt. Rồi tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một giọng phần lúng túng:

“Em gái? Em về ?”

Lương Thanh Thanh mở cửa, vờ như gì, tươi rói nghiêng đầu:

“Vâng, em mới về một lúc. Thế nào, bất ngờ ?”

Ba cửa, sững sờ. Trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Lương Quân Cường ho nhẹ một tiếng, gương mặt rám nắng bất giác ửng đỏ, theo phản xạ liền tách khỏi Hoàng Nhã Lệ đang cạnh, gượng:

“Tất nhiên là bất ngờ !”

Anh cứ tưởng trong nhà ai, mới dám mạnh dạn lời mật ngọt với Hoàng Nhã Lệ. Ai ngờ Lương Thanh Thanh về lúc , vẻ mặt em gái, chắc chắn cô hết .

“Vậy thì .”

Thấy rõ từng phản ứng nhỏ của Lương Quân Cường, nụ môi Lương Thanh Thanh càng sâu. Có lẽ ai cũng chút thích thú với những tình huống trớ trêu, còn cô thì đặc biệt thích nghiêm túc lúng túng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-323-a.html.]

Ánh mắt cô đảo qua hai , cuối cùng dừng Hoàng Nhã Lệ. Đây là đầu tiên hai gặp buổi tập huấn ở huyện. Nhã Lệ mặc chiếc váy Bruno màu chàm xinh xắn, tóc dài tết thành b.í.m vắt ngang ngực. Cô vẻ ngượng, má ửng hồng, tai thì đỏ bừng.

Lương Thanh Thanh thật ngờ hai và Nhã Lệ nên đôi. Lúc Phạm Diễn Hành , cô còn tưởng đùa, suýt nữa rớt cả quai hàm. Mãi đến khi chính miệng Lương Quân Cường thừa nhận, cô mới dám tin là thật.

Duyên phận khéo sắp đặt, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng đến với , đúng là một câu chuyện như tiểu thuyết.

Cô luôn tin tưởng nhân phẩm của cả hai, tin rằng cuộc sống của họ, nếu gọi là viên mãn thì chắc chắn cũng sẽ đầy ắp yêu thương, hạnh phúc.

“Anh hai, tay thế?” – Thanh Thanh thắc mắc.

Thấy em gái chuyển chủ đề, Lương Quân Cường thầm thở phào, nhẹ nhàng giải thích:

“Dạo đang theo học nghề mộc, lúc bào gỗ sơ ý thương. Chị đưa đến trạm xá băng bó, nghiêm trọng .”

“May quá, nghiêm trọng là .”

Thanh Thanh liếc tay . Vết thương băng cẩn thận bằng lớp gạc trắng muốt, chỉ lấm tấm vài vết m.á.u nhỏ, xem nặng. Cô yên tâm, thì chuyện khác thu hút sự chú ý:

“Học nghề mộc?”, cô ngạc nhiên.

“Ừ, chuyện cũng nhờ phúc của em cả đấy.” – Quân Cường và Nhã Lệ , khóe môi khẽ cong.

Thanh Thanh ngẩn : “Hả?”

Liên quan gì đến cô với Diễn Hành?

“Diễn Hành đặt nhiều đồ nội thất ở tiệm mộc trong làng, nhờ giám sát giúp. Qua nhiều , thấy nghề cũng nên học. Ai ngờ chịu nhận học trò. Nếu nhờ hai đứa chi nhiều tiền như thế, chắc cũng chẳng ai thèm để ý đến .”

Quân Cường trừ, giọng đầy bất đắc dĩ.

“Thì .” – Thanh Thanh gật đầu:

“Học một nghề là , còn cái để mưu sinh, hơn là thuê.”

Loading...