“Không!”
Nghe , Tiêu Kim Hoa và Khúc Ngạn Minh liếc , trong mắt lóe lên ánh sáng. Đã gật đầu , là chuyện xem như thành công tám phần, hai phần còn cũng chẳng đáng ngại.
Tuy rõ họ dùng cách gì để thuyết phục ông bố vợ tương lai, nhưng kết quả là đủ !
Hai còn kịp mừng thầm, thì Khúc Thanh Anh đập tay lên bàn, giọng điệu đầy trách móc:
“Người con là ruột rà, nhà khác thế ? Chuyện lớn như , ai cũng , chỉ con là !”
“Nếu con lúc nào cũng phản đối, thì nó chẳng giấu con như thế.”
Tiêu Kim Hoa vốn bực từ lâu, thấy chuyện tới nước , liền thẳng một cho rõ.
“ là nó do con sinh , nhưng mỗi là một cá thể độc lập, suy nghĩ riêng. Con thể cứ trói buộc nó, cứ cho rằng cho nó mà can thiệp quá sâu. Như thế chỉ phản tác dụng, còn khiến tình cảm con ngày càng xa cách.”
Khúc Ngạn Minh cũng gật đầu phụ họa:
“Mẹ đúng đấy. Mẹ xem, nay chúng bao giờ ép con , con gì thì , chúng chỉ góp ý khi cần thiết, cuối cùng quyết định vẫn là ở con mà.”
“Bọn trẻ yêu thì cứ kết hôn thôi. Chẳng lẽ nhà họ Phạm sa sút tới mức dựa hôn nhân chính trị để duy trì gia tộc ? Nếu thật thế thì cứ sớm, với bố Phạm còn tay giúp đỡ một phen.”
Tiêu Kim Hoa năng chẳng hề nể nang, câu cuối càng đầy mỉa mai.
Nghe một tràng dài như , Khúc Thanh Anh rơi trầm ngâm. Bà đan các ngón tay , lông mày nhíu chặt, cuối cùng khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự sai ?
Bà im lặng, Tiêu Kim Hoa và Khúc Ngạn Minh cũng giục giã, chỉ ung dung ăn hồng.
Những quả hồng căng mọng, vỏ ngoài bóng bẩy, bóc thấy phần thịt bên trong mềm dẻo, màu vàng cam óng ánh, c.ắ.n một miếng, nước hồng ngọt ngào lan khắp khoang miệng.
Thời gian lặng lẽ trôi. Đột nhiên Khúc Thanh Anh bật dậy, vẻ mặt chút mất tự nhiên:
“Con ở đây ảnh của cô gái đó ?”
Biết con ai bằng , Tiêu Kim Hoa chỉ liếc mắt là hiểu: con gái nghĩ thông . Bà híp mắt, vội phòng lấy ảnh, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-332-a.html.]
“Yên tâm , xinh lắm!”
Khúc Thanh Anh khẽ giật khóe miệng, nhưng trong lòng dâng lên một chút mong chờ. Tiêu Kim Hoa nhanh , đưa cho bà vài tấm ảnh cùng mấy phong bì thư.
“Ảnh gửi về cả ở đây, con xem .”
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc phong bì, Khúc Thanh Anh ngay là con trai , nhưng lúc bà chẳng buồn mấy dòng chữ dài dòng đó, mà tập trung bộ những tấm ảnh.
Trong các bức ảnh đen trắng, con gái và trai cạnh . Có lúc họ , khi nghiêm túc, khi e thẹn cúi đầu...
Từng biểu cảm, từng cử chỉ đều toát lên sự gắn bó và tình yêu chân thành. Trai tài gái sắc, chỉ thôi cũng khiến chúc phúc.
Đầu ngón tay bà khẽ lướt qua một bức ảnh, miệng thì thào:
“ là đôi thật.”
Mọi ý nghĩ phản đối trong lòng bà, lúc tan biến.
“Cuối năm nay họ cưới, đến lúc đó chúng cùng .”
Tiêu Kim Hoa vội giật bức ảnh từ tay Thanh Anh, cẩn thận cất trong ngực:
“Ảnh chỉ mấy tấm thôi, cẩn thận kẻo hỏng.”
“…”
Thanh Anh bĩu môi: “Con .”
“Biết sớm thì .”
Tiêu Kim Hoa cũng nhịn buông một câu. Thấy sắc mặt con gái sắp biến, liền nhanh chóng đổi chủ đề...
Thấm thoắt đến tháng Mười Hai. Dù ở miền Nam, nhưng gió lạnh từng cơn vẫn khiến buốt giá, ai nấy đều thích ở trong nhà hơn là đường.