Phạm Nhã Quân liếc Phạm Diễn Hành, đầy ẩn ý.
Anh chạm ánh mắt chị , khóe miệng liền co giật. Cô như thể Thanh Thanh “quản” từ lâu ...
“Hai tặng , vợ chồng cả cũng nên phần chứ.”
Không bàn từ , Khúc Thanh Anh cũng lấy một chiếc hộp gỗ. Hộp nhỏ hơn hai cái .
hiểu , tim Thanh Thanh đập loạn. Cô hít sâu một , mới dám đưa tay mở khóa hộp.
Cạch.
Một chiếc chìa khóa lặng lẽ hiện bên trong.
Tất cả đều xem như chuyện bình thường, chỉ cô là ngơ ngác về phía chồng tương lai.
“Sau hai đứa về Bắc Kinh, thể ở đây.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của Thanh Thanh, Khúc Thanh Anh nhịn cong môi, dịu dàng giải thích:
“Hồi Nhã Quân kết hôn, cũng tặng cho chúng nó một căn tứ hợp viện. Vốn định để dành cho hai cặp vợ chồng các con, nên cứ yên tâm mà nhận .”
Nghe , đồng t.ử Thanh Thanh khẽ co rút. Lời bà ... là ý cô đang nghĩ đến ?
Khúc Thanh Anh tặng cho bọn họ một căn nhà? Một căn nhà ở Bắc Kinh? Còn là tứ hợp viện?
Trời ạ, chỉ cần nghĩ đến cái giá trời của tứ hợp viện ở thời đại thôi, cô kìm mà chảy nước miếng. Đừng trách cô tiền đồ, đổi là ai cũng sẽ khối phú quý mắt cho choáng váng mất.
Gia đình giàu như thế, cô thích quá mất!
“Còn nữa, trong tiền, hai đứa cứ thoải mái dùng.”
Thấy bọn họ chỉ mải chú ý đến chiếc chìa khóa mà bỏ qua cuốn sổ tiết kiệm bên , Khúc Thanh Anh khỏi nhắc nhở.
Không chỉ nhà, còn cả tiền! Cuộc hôn nhân đúng là quá lời . Nếu đang cố kiềm chế, Thanh Thanh cảm thấy miệng sắp đến rách cả . Cô vỗ vỗ ngực, điều chỉnh tâm trạng cùng Phạm Diễn Hành phòng khách trò chuyện thêm một lúc về chi tiết hôn lễ, đó mới cáo từ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-335-a.html.]
Tối nay, đều ngủ nhà khách, sáng mai sẽ lên đường đến huyện Phúc Tân, ngày mốt chính là hôn lễ của hai .
Vừa khỏi cửa, Thanh Thanh nhịn nắm lấy cánh tay Phạm Diễn Hành, ánh mắt dừng ba chiếc hộp gỗ trong tay , nụ môi càng rạng rỡ:
“Tốt ghê ha.”
Giọng Phạm Diễn Hành khẽ cao lên:
“Em vui đến thế cơ ?”
“Đương nhiên . Đây đều là tấm lòng của , cũng là sự chấp nhận dành cho em. Em thể vui cho .”
Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ hài lòng với câu hỏi của .
Nghe cô , khựng , khóe môi cong lên, nở nụ dịu dàng, khẽ thì thầm:
"Ra là ."
“Cái gì cơ?”
Cô rõ, chỉ lắc đầu, dịu dàng :
"Đi thôi. Đêm qua em ngủ ngon, mai còn bắt xe đăng ký kết hôn, nghỉ sớm ."
“Vầng~”
Vốn dĩ cô buồn ngủ, mà xong liền ngáp một cái rõ to.
Phòng hai ở gần , chỉ vài bước chân là tới. Anh giúp cô bê vali phòng rời . Đêm đó, ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm , cả nhóm cùng ăn sáng ở quán cơm quốc doanh gần đó, đó lên đường đến huyện Phúc Tân.
________________________________________
Ánh nắng mùa đông nhè nhẹ chiếu lên mặt, như lớp lông vũ mỏng mảnh lướt qua, mang theo chút ấm dịu dàng. Qua tán cây khô, ánh nắng loang lổ trải xuống đất. Tiếng giày da giẫm lên lá khô phát âm thanh xào xạc.
Cô và từ Ủy ban Nhân dân xã , cô bất lực đang cẩn thận nhét giấy chứng nhận túi áo, đến cô cũng chạm .