Động tác của khựng , ngạc nhiên cô. Hai chai nước ngọt cô mong suốt dọc đường, giờ đổi ý?
Thấy , cô chút ngại ngùng, vén tóc mai, ánh mắt lảng tránh:
“Coi như cảm ơn giúp lúc nãy.”
Gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc, lướt qua mu bàn tay , mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Anh bất chợt cong môi: “Vẫn là hai chai. Cảm ơn.”
Chị Lệ liếc hai , khóe miệng cong lên, đáp lời nhanh tay mở chăn, mở nắp thùng, lấy hai chai nước ngọt.
Hơi lạnh từ chai nước lan khắp khí, dễ chịu vô cùng.
“Này, cứ lời khác thế? là chỉ cần một chai thôi mà, tiêu thêm tiền gì hả?” Hai má Lương Thanh Thanh phồng lên, trừng mắt , giọng điệu trách móc nhưng chút nũng nịu dễ thương.
Nũng nịu? Dễ thương?
Nụ môi Phạm Diễn Hành dần tắt, cảm thấy hôm nay đúng là vấn đề .
“Một chai là mua cho , đột nhiên thấy khát.” Anh đưa tiền và phiếu cho chị Lệ, đó cầm lấy đồ khui và chai nước.
tay chân lời, mở nắp mãi đến thứ ba mới thành công.
“Ồ.”
Biết hiểu lầm, Lương Thanh Thanh ngượng ngùng hai tiếng. Nhìn lúng túng, cô nhịn trêu: “Chậc, đàn ông con trai mà mở cái nắp chai cũng xong…”
Lời còn dứt, ánh mắt lạnh tanh của Phạm Diễn Hành quét tới. Khi nghiêm mặt, thật sự đáng sợ. Lương Thanh Thanh lập tức bĩu môi, dám thêm nữa.
“Cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-34-a.html.]
Anh đưa chai nước ngọt khui sẵn đến mặt cô.
Lương Thanh Thanh đón lấy, uống liền hai ngụm lớn. Nước mát lạnh trôi qua cổ họng, lan khắp cơ thể, cảm giác như cả thanh lọc. Giữa ngày hè oi bức mà uống một ngụm nước đá, đúng là hạnh phúc quá chừng!
“Cảm ơn !” Cô hề tiếc nụ , rạng rỡ và dịu dàng nhất từ đến giờ dành cho .
Đôi mắt cong cong, nụ dịu dàng lan tỏa khắp gương mặt, như mưa xuân phương Nam rơi tí tách, từng chút, từng chút chạm đáy tim .
“ còn việc, đây. Cô ở thành phố một , nhớ cẩn thận.” Phạm Diễn Hành dời mắt chỗ khác. Không từ khi nào, chai nước ngọt trong tay vơi quá nửa, như thể đang giúp chủ nhân hạ nhiệt, còn hạ ở chỗ nào thì chắc chỉ .
“ , chuyện gì thì tìm chú công an.” Lương Thanh Thanh nháy mắt với , “Anh mau .”
“Ừ.”
Cô yên tại chỗ, theo bóng lưng rời . Mãi đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, mới chợt nhớ chuyện quan trọng, cô đưa tay ôm trán, thở dài: “ , quên hỏi tên .”
Hối hận xong, cô cúi đầu chai soda trong tay, khẽ mỉm lẩm bẩm: “Anh vẻ là .”
Vừa xong, cô như ma nhập, vỗ vỗ mặt : “Xong , xong , đang cái gì ? Mới một chai nước soda khiến mềm lòng hả? Lương Thanh Thanh, tiền đồ chút nào ?”
Vừa tự nhủ tiếp tục sâu cửa hàng bách hóa.
Trong quan điểm của Lương Thanh Thanh, để hiểu một thời đại một thành phố, một trong những cách hiệu quả nhất là tìm hiểu giá cả của nó.
Vì mới chút va chạm với một nữ nhân viên bán hàng, cô dại gì bén mảng tới quầy kẹo để rước thêm phiền phức. Cô thong thả quanh tầng một, lên tầng hai, ghi tên và giá từng món cuốn sổ nhỏ mang theo bên .
Gạo 1 hào 5 một cân, thịt lợn 7 hào 8, cải thảo 2 phân, xà phòng thơm 3 hào 5 một bánh, một đôi giày da tầm trung 5 tệ...
Giá cả rẻ đến mức khiến cô há hốc miệng, nếu phiếu thì 10 tệ mua cả đống đồ. với hầu hết các gia đình hiện tại, 10 tệ cũng chẳng con nhỏ – vì lương một công nhân bình thường ở thành phố chỉ tầm hơn 20 tệ mỗi tháng.