“Mẹ! Mẹ đang gì ? Phạm Diễn Hành là ...”
Chưa kịp giải thích xong, Mã Tú Chi ngắt lời:
“Con cần đỡ cho nó, hiểu mà.”
“Hiểu cái gì mà hiểu! Mẹ hiểu gì hết! Con đỡ cho !”
Lương Thanh Thanh tức buồn , mà nước mắt. Cô chỉ đành giật phăng khăn choàng cổ, kéo cổ áo xuống, để thấy “bằng chứng” mà Phạm Diễn Hành để suốt hai ngày nay.
“Anh là , rõ ràng là quá chứ! Con còn chịu nổi nữa!”
Mã Tú Chi con gái than, những vết đỏ lốm đốm làn da, một lúc lâu mới lắp bắp:
“Mẹ mà... với vóc và cái mũi của Diễn Hành, thể chứ.”
Nói xong, bà sững vài giây, trừng mắt cô:
“Vậy lúc nãy hỏi, con ‘tạm ’, cái giọng miễn cưỡng đó là ? Mẹ còn tưởng Diễn Hành bệnh gì cơ!”
“Con... là con ngại, tiện thật thôi mà!”
Ai bàn chuyện chồng với ruột chứ? Tuy bây giờ cũng vài câu , nhưng đều là bất đắc dĩ!
“Thôi thôi, chuyện nữa.”
Mã Tú Chi xua tay, xuống giúp cô quấn khăn choàng, chân mày khẽ nhíu:
“Con rể còn trẻ, khí thịnh, mới cưới thì lỗ mãng một chút, sẽ thôi.”
Lương Thanh Thanh ngoài mặt gật đầu, trong lòng thì bán tín bán nghi. Với sức lực của Phạm Diễn Hành, cô cảm thấy chỉ e khi tìm bí quyết và kỹ xảo , sẽ càng ngày càng tìm cách trêu chọc cô, chiều chuộng cô. Kiềm chế? Làm kiềm chế ?
những lời , cô dám với Mã Tú Chi.
“Con đừng chiều theo ý nó, đàn ông là thể chiều .”
Nói , hai con , đều thấy trong mắt đối phương hai chữ “chột ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-345-a.html.]
Trong lòng ngầm hiểu, rốt cuộc thì là ai chiều chuộng ai.
“Nếu thằng bé dám bắt nạt con, cứ về đây mách, để cả với hai xử lý nó cho.”
“Hết phép cưới bận rộn, nhớ chăm sóc bản , đừng để đói, lạnh đấy.”
“Ngày mai cha chồng con về ? Lát má đưa ít đồ, mang về biếu ông bà.”
Nói xong hết lời dặn dò, hai con trò chuyện thêm một lúc, cùng ngoài ăn mấy quả quýt với trong nhà, đó mới mang đồ đạc về nhà.
Chia ly luôn khiến lưu luyến. Trời mấy hôm liền, nay bỗng đổi sắc. Sáng sớm hôm , mưa phùn rơi nhẹ, nhiệt độ giảm hẳn. Lương Thanh Thanh mặc thêm áo bông dày, tay che ô, cùng Phạm Diễn Hành lên xe đến huyện.
Tiêu Kim Hoa và mấy khác thu dọn hành lý từ sớm. Đợi hai đến nơi, liền cùng lên đường nhà ga.
“Tết gặp nhé!”
Tiêu Kim Hoa nắm tay Lương Thanh Thanh vỗ nhẹ, dặn cô nhớ thường xuyên gọi điện thoại về, đó mới lưu luyến bước trong ga.
Nhìn theo bóng dáng họ dần khuất cánh cửa, trong lòng Lương Thanh Thanh bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác. Cô ngẩn hồi lâu mới khẽ thở dài, cảm thán:
“Người nhà đối xử với em thật đấy.”
Nghe , Phạm Diễn Hành nắm lấy tay cô, khẽ :
“Họ cũng là nhà của em mà.”
Hai , khóe môi cùng lúc cong lên, nở nụ đầy ẩn ý.
Kỳ nghỉ kết hôn trôi qua trong chớp mắt. Lương Thanh Thanh và Phạm Diễn Hành trở với công việc, bước giai đoạn chỉ gặp mỗi tuần một .
“Chúc mừng tân hôn.”
“Cảm ơn.”
Từ khi thành xuất sắc nhiệm vụ công tác , cái tên Lương Thanh Thanh vang danh khắp Đài phát thanh tỉnh.
Người sáng suốt đều , Điền Phong Xuân ý định bồi dưỡng cô kế nhiệm. Gần đây, bên cạnh cô xuất hiện ít lấy lòng.