70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 349: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 09:32:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thanh Thanh, vui ? Đây là đứa con đầu lòng của chúng . Em thử sờ xem, tim đập nhanh đến mức như nhảy khỏi lồng n.g.ự.c luôn đây .”

Lời khoa trương khiến Lương Thanh Thanh phì , còn thật sự đặt tay lên n.g.ự.c — đúng là nhịp tim dồn dập thật.

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Vậy mà còn vẻ bình tĩnh.”

Anh ngập ngừng :

“Vì vẫn chắc chắn. Nếu lỡ… thì sợ em sẽ thất vọng hơn nếu thấy hy vọng quá nhiều.”

Nghe xong, cô im lặng vài giây nghiêng đầu tựa vai , khẽ mắng: “Ngốc.”

“Dù kết quả thế nào, em cũng chấp nhận . Đâu thể t.h.a.i nữa? Nếu thì đợi , lo gì? Chẳng lẽ thời gian qua em dọa sợ thật ?”

Giọng cô ung dung, đang mạnh miệng, mà là thật lòng quá để tâm. Cô vốn luôn tin rằng con cái là lộc trời cho, thì vui, cũng bi kịch.

“Anh .”

Diễn Hành thở phào, vẻ căng thẳng dần dần biến mất, gương mặt cũng rạng rỡ trở . Thấy , nụ môi Lương Thanh Thanh càng sâu hơn, tay vô thức xoa bụng, thì thầm trong lòng:

“Con yêu, nhất định đừng để bố con thất vọng nhé.”

Cô hiểu rõ cơ thể , thực từ sớm dự cảm. Giờ chỉ đợi tờ giấy xác nhận để an tâm tuyệt đối.

Xe khách lắc lư đến huyện, cả hai chậm trễ, lập tức đến bệnh viện. Đăng ký, xếp hàng, khám, đủ xét nghiệm.

Trong lúc chờ kết quả, Diễn Hành cứ nhướn cổ phòng khám. Từ khi vợ mắng vì giấu cảm xúc, như bùng nổ, còn giữ hình tượng điềm tĩnh nữa.

Người ngày thường trầm thế nào, lúc cũng chẳng khác gì thiếu niên mới lớn, hồi hộp từng giây.

Trái , Lương Thanh Thanh tỏ thản nhiên. Cô ăn xíu mại, ăn chờ, nửa cái một , ăn đến là ngon lành.

Cuối cùng, khi giỏ xíu mại gần cạn, y tá gọi tên cô.

Cô còn kịp dậy thì Phạm Diễn Hành lao lên , nhanh chóng nhận tờ kết quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-349-a.html.]

“Chúc mừng , sắp bố .”

Y tá quen việc ở khoa , lời chúc gần như bật theo bản năng.

dứt câu, cô thấy đàn ông cao lớn mặt đột nhiên đỏ hoe mắt, như ai chọc điên.

Y tá sững , lúng túng hỏi:

“Chẳng lẽ... cha của đứa bé?”

Câu đúng là đầy tính kích nổ, khiến xung quanh đều sang.

Lương Thanh Thanh suýt rơi cả giỏ xíu mại. Cô kịp lên tiếng thì thấy Phạm Diễn Hành , lắc đầu:

là cha thật. Chỉ là... vui quá hóa rồ thôi. Ha ha.”

Nói xong, vội cảm ơn y tá, sải bước về phía Lương Thanh Thanh. Ngay giữa bao ánh mắt tò mò, ôm chầm lấy cô, nước mắt lăn dài:

“Thanh Thanh, chúng con .”

“Em .” Lương Thanh Thanh cong môi, cũng ôm chặt lấy Phạm Diễn Hành.

xung quanh đông như , giữa ban ngày ban mặt mà ôm thì thật hợp với thuần phong mỹ tục của thời đại .

Cô chỉ ôm một cái lập tức đẩy , mặt hiện lên vẻ ngại ngùng, nhanh chóng liếc xung quanh.

Thấy đều hiểu cho tâm trạng xúc động khi đầu cha , tự giác nơi khác, cô mới nhẹ nhõm thở một .

“Chúng về thôi, về nhà tiếp.”

“Vâng, .”

Trên đường rời khỏi bệnh viện, Phạm Diễn Hành như đang nâng niu báu vật. Ngay cả khi bước xuống bậc thang cũng hết sức cẩn thận đỡ Lương Thanh Thanh. Chỉ cần nhanh một chút là y như rằng lo lắng lên tiếng nhắc nhở. Ban đầu, sự quan tâm của khiến Thanh Thanh cảm thấy ngọt ngào, còn hưởng thụ sự chăm sóc .

Loading...