Ngón tay thon dài của trượt dọc lên cơ thể cô, để cô thấy chất dịch trong suốt còn đọng . Khóe môi cong lên, ghé sát tai cô, trêu chọc:
“Thanh Thanh, của em đấy. Lát nữa nhớ đừng c.ắ.n .”
Cô nóng bừng mặt, hổ đầu vùi sâu gối, nghiến răng cố nén tiếng rên rỉ. Phạm Diễn Hành luôn là kiểu bao giờ theo lẽ thường – cứ đến lúc quan trọng là dừng , khiến cô như treo lơ lửng giữa chừng, cả run rẩy kiểm soát.
Không chịu nổi nữa, cô chống tay lên trán , nhẹ nhàng đẩy .
chỉ cô ngơ ngác như chẳng hiểu gì. Khóe môi còn vương dấu sữa, khiến cô nghẹn lời, chỉ thể trở đè ngược , đổi vị trí.
Lần , Phạm Diễn Hành thật sự bất ngờ, nhướng mày cô. Anh vốn nghĩ quãng thời gian xa cách, cô vẫn sẽ rụt rè như . Không ngờ trêu chọc đến mức chủ động như thế.
Xem , đôi lúc ép đến cùng, con mới bộc lộ hết tiềm năng.
Làn da cô trắng mịn, mỗi khi động tình là ửng hồng như hoa đào, quyến rũ đến khó tin. Đôi mắt mơ màng khẽ liếc , tựa như yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Cô cố gắng điều chỉnh động tác, nhưng vì lâu ngày đụng đến chuyện nên còn chút vụng về. Tay cô dù mềm mại đến , móng tay thỉnh thoảng vẫn cào nhẹ qua da khiến khẽ cau mày, mặt tái , âm thầm tự trách bản chuốc khổ .
May mà cô vẫn nhanh chóng tìm đúng vị trí. Khoảnh khắc , cả hai cùng thở phào.
Cô chống tay lên n.g.ự.c , mái tóc dài mềm mại thoảng qua chóp mũi, khơi dậy một cảm giác ngứa ngáy khó tả. bao lâu, xoay , áp đảo cô trở , cho cô tiếp tục " càn".
Thời gian trôi qua, cảm giác như bay bổng khiến cô suýt nữa mở miệng van xin kiểu dày vò ban nãy.
“Ngoan nào, bảo là đừng c.ắ.n cơ mà.”
“Ừm… ngọt thật, thảo nào thằng bé thích ăn đến …”
“Anh cũng thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-359-a.html.]
Cuộc trò chuyện nhỏ giữa hai cắt ngang bởi tiếng oe oe đầy uy lực.
Phạm Diễn Hành lập tức mặc đồ, bế đứa nhỏ chuyên phá đám lên. Dù mặt mày nhăn nhó nhưng tay vẫn dịu dàng, dỗ khe khẽ hát ru. Đợi đến khi dỗ xong, định giường thì bắt gặp gương mặt vợ đang say ngủ.
Bờ vai trần trắng mịn lộ ngoài, lấm tấm những dấu hôn đỏ ửng – như một minh chứng cho sự cuồng nhiệt đêm qua.
Anh bất đắc dĩ bật , nhẹ nhàng trèo lên giường, vòng tay ôm eo cô kéo sát lòng. Khoảng cách giữa hai lập tức rút ngắn, cô cau mày lẩm bẩm:
“Không nữa…”
“Ngủ .”
Anh khẽ, kéo chăn đắp cho cô cẩn thận, mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán cũng dần khép . Vợ chồng họ trở công việc, nhưng nỡ để con ở quê, đành nhờ bà ngoại lên tỉnh giúp thêm thời gian nữa.
Họ chút áy náy, nhưng Mã Tú Chi vui mặt. Ai chẳng lên thành phố sống chứ?
Sạch sẽ, tiện nghi, thoải mái. Quan trọng hơn là – bà coi trọng sĩ diện.
Từ đợt ở thành phố về, bà phát hiện "nổi tiếng" khắp vùng. Ai cũng xuýt xoa, ghen tị, khen bà mát tay, sinh cô con gái giỏi giang, còn con đón lên tỉnh ở. Ở cái vùng quê nhỏ , chuyện đúng là chuyện mơ cũng dám nghĩ tới.
Bình thường, con gái lấy chồng khác gì bát nước hắt ?
nhà họ Lương thì khác. Con gái chẳng những thường xuyên gửi tiền, gửi quà, còn trực tiếp đón lên thành phố. Không chứng kiến tận mắt, ai mà tin cho nổi?
Giờ mỗi dạo, bà Mã đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vài câu tâng bốc, xu nịnh mới chịu về nhà.