“Thi xong ?”
Hai trong văn phòng như thường lệ, uống trò chuyện. Lương Thanh Thanh nhanh chóng nhận hôm nay gì đó giống. Cô gật đầu, khóe môi cong lên, đáp:
“Vâng, thi xong ạ.”
Điền Phong Xuân nhấp một ngụm , trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng:
“Đọc nhiều sách, tu tâm dưỡng tính cũng là điều .”
“Cô gì thì cứ thẳng, quanh co con khó chịu.”
Lương Thanh Thanh dậy xuống cạnh bà. Trải qua mấy ngày , mối quan hệ giữa hai vượt qua ranh giới bình thường, chẳng thà thẳng thắn còn hơn cứ lòng vòng mà khiến cả hai đều khó xử.
Ánh mắt hai chạm trong trung. Điền Phong Xuân mỉm , bất đắc dĩ chỉ tay chóp mũi cô:
“Tính con vẫn cứ thẳng như ruột ngựa, chỉ khi việc mới chịu khó nhẫn nại một chút.”
Bị , Lương Thanh Thanh cũng giận, chỉ nhún vai, nũng:
“Ai bảo cô cứ vòng vo tam quốc gì?”
“Lại còn trách cô nữa .”
Điền Phong Xuân khẽ hừ một tiếng, dừng một lát thẳng:
“Hôm nay cô gọi con đến là hỏi ý định của con.”
“Cục ủng hộ việc thi đại học. Ai thi đậu đều giữ nguyên chức vụ, trở về chỉ lên chứ xuống.”
Nghe , Lương Thanh Thanh mím môi, ánh mắt mong đợi của Điền Phong Xuân. Chung quy vẫn nỡ, cô cúi đầu, né tránh ánh mắt bà:
“Nếu con đậu đại học ở Kinh Thị, con sẽ ở Kinh Thị luôn ạ.”
Bầu khí trong phòng bỗng chốc đổi, nụ môi Điền Phong Xuân khựng . Dù chuẩn tâm lý, bà vẫn sững .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-363-a.html.]
Bà từ lâu Lương Thanh Thanh là đứa trẻ chủ kiến, hoài bão. Bà thưởng thức những như , cũng luôn dốc lòng bồi dưỡng cô – thậm chí xem như kế nhiệm.
Trong sinh hoạt đời thường, bà càng coi cô như con gái ruột.
giờ chính miệng cô rời – rời khỏi tỉnh Giang Bắc, rời khỏi đài phát thanh, rời khỏi bà...
Điền Phong Xuân cụp mắt, siết chặt tách , gượng :
“Kinh Thị là sân khấu lớn, con sẽ những bước phát triển hơn.”
“Cô!”
Lương Thanh Thanh lên tiếng, ánh mắt kiên định:
“Dù con , cô vẫn mãi là thầy dẫn dắt con.”
Câu như hòn đá nặng nề ném thẳng lòng Điền Phong Xuân. Bà ngẩng đầu cô gái mặt – nước mắt lưng tròng, còn cũng khỏi đỏ hoe hốc mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
Chim trời bay cao, bà tin ánh mắt của , cũng tin rằng Lương Thanh Thanh năng lực bay đến bầu trời rộng lớn hơn.
Ngày công bố điểm thi, Lương Thanh Thanh giao nhiệm vụ tra điểm cho Phạm Diễn Hành, còn thì cuộn tròn trong nhà sửa bản thảo.
Vì chuyện mà cô tất bật cả tuần.
Giờ đến công đoạn chỉnh sửa cuối, đương nhiên tập trung cho xong.
Cuộc thi hùng biện do tỉnh tổ chức, giải nhất nhận một ngàn đồng tiền thưởng. Giải nhất và giải ba chia đôi, còn ghi sơ yếu lý lịch – một ưu thế cực kỳ lớn cho sự nghiệp . Sức hấp dẫn nhỏ, chỉ cô mà hơn nửa phát thanh viên trong đài đều đăng ký. Ai cũng thực lực, nếu chuẩn kỹ, e là qua nổi vòng loại.
Đang sửa bản thảo, cô chợt thấy tiếng mở cửa ngoài phòng ngủ, kế đó là tiếng hét thất thanh của Mã Tú Chi:
“Thanh Thanh! Thanh Thanh! Con ở ?!”
Lương Thanh Thanh dụi tai, định bụng dậy mở cửa. còn kịp hành động, cửa phòng ngủ mở tung. Mã Tú Chi chạy như bay , ôm chầm lấy cô, bên tai vang lên tiếng nghẹn ngào.
Chuyện thật sự khiến Lương Thanh Thanh giật b.ắ.n . Cô vội ôm lấy , cuống quýt hỏi: