Mã Tú Chi dặn dò mấy câu cầm chìa khóa rời khỏi nhà.
Thanh Thanh ăn xong quả hồng, rửa tay sạch sẽ bế bé Dụ lên. Cậu nhóc thấy cô bế là lập tức ném bình sữa, vòng tay ôm cổ cô, miệng bi bô những âm thanh chẳng rõ nghĩa.
“Gọi nào.”
Cô kiên nhẫn dạy bé, giọng nhẹ nhàng mềm mỏng.
Không bao lâu , cô cuối cùng cũng thấy bé phát hai tiếng líu lo:
“Má... má mì~”
“Gia Dụ của giỏi quá, yêu con lắm!”
Thanh Thanh đỡ nách bé, nhấc bổng lên, cảm giác bay bổng khiến bé hét to một tiếng lập tức khanh khách. còn hết vui thì bé rơi vòng tay khác.
Hai chân nhỏ đạp loạn giữa trung một lúc bàn tay to vững vàng giữ , nhẹ nhàng đặt xuống sofa.
“Mẹ yêu con, còn thì yêu nó.”
Phạm Diễn Hành hôn lên má con một cái, thốt lời ngọt như rót mật khiến Thanh Thanh chỉ tìm cái lỗ để chui xuống.
“Trước mặt con nít mà gì kỳ ?”
Thấy bế con xuống cạnh , cô khách khí đưa tay nhéo một cái lên cánh tay .
Phạm Diễn Hành giả vờ hít sâu một , dù đang diễn trò, Thanh Thanh vẫn đưa tay xoa cho .
“Lúc nãy oan ức cho thật đấy. Sao em chỉ nghĩ đến tiểu Dụ chứ?”
Anh như , nhướn mày một bên, giọng đầy ấm ức. Thanh Thanh mà nhịn cong môi, thầm nghĩ — đúng hơn, nên bảo Phạm Diễn Hành học nghề “lật mặt” thì hợp hơn.
“Mẹ mắng chắc chắn nhẹ hơn mắng em. Anh là chồng em, giúp em chịu mắng thì mất gì ?”
“Không ?”
Lương Thanh Thanh thản nhiên hừ lạnh, tựa , gác chân lên đùi , thoải mái nhắm mắt .
Nghe xong, khóe môi Phạm Diễn Hành khẽ cong lên. Anh cố ý nhấn mạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-370-a.html.]
“Được, ai bảo là chồng em chứ.”
Ánh mắt dừng gương mặt cô, thích thú hai má cô chậm rãi ửng hồng.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính chiếu phòng, lưu giữ khoảnh khắc ấm áp của gia đình ba .
Xuân đến hoa đào nở rộ, đoàn tàu màu xanh lá len lỏi qua những vùng đất xa lạ, mang theo bao lứa thanh niên bước hành trình mới của cuộc đời — thế hệ đầu tiên phục hồi kỳ thi đại học, rốt cuộc sang trang.
...
Cổng ga tàu chật kín và bạn bè đến tiễn, khắp quảng trường là .
“Chúng ở nhà chờ các con về.”
Mã Tú Chi đại diện nhà họ Lương tiễn đưa. Lời bà dứt, ai kìm xúc động, khóe mắt đỏ hoe.
Nhìn mái tóc điểm bạc của Mã Tú Chi và Lương Học Dũng, đầu tiên Lương Thanh Thanh cảm thấy nỡ xa nhà. Cô đưa tay lau nước mắt, cố gắng mỉm :
“Chỉ cần thời gian, chúng con nhất định sẽ về thăm nhà. Điện thoại và thư từ cũng gián đoạn. Bố giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Yên tâm , trong nhà còn chúng lo.”
Vương Hiểu Mai và Hoàng Nhã Lệ cạnh , lên tiếng trấn an:
“Chỉ là cả các con đến nơi đất khách, phiền hai đứa quan tâm hơn.”
“Người một nhà cần khách sáo.”
Lương Thanh Thanh tinh nghịch nháy mắt với Vương Hiểu Mai, phá tan khí bịn rịn. Sau đó, cô sang Tùng Tử:
“Tùng Tử, quyển album tranh cô để , con nhất định xem kỹ, vẽ cho . Biết nhà một họa sĩ nổi tiếng đấy.”
Tùng T.ử nãy giờ sưng mắt, cô mới lí nhí gật đầu:
“Con lời... cô út với cha thể đừng ? Hu hu...”
Lời trẻ con, nhưng khiến ai cũng chạnh lòng. Trên đời hợp thì tan.
Lương Thanh Thanh trầm lặng một lúc xổm xuống, xoa đầu nhóc, dịu dàng lau nước mắt: