“Bố ban ngày còn , giao Tiểu Dực cho họ liệu quá sức …”
Cô lẩm bẩm, nghĩ đến thỉnh thoảng thằng bé nghịch ngợm là thấy nhức đầu, huống chi là hai lớn tuổi lâu chăm trẻ con.
“Họ vui còn kịp đấy.”
Phạm Diễn Hành nhún vai, ánh mắt cô chằm chằm, càng lúc càng tối :
“Đừng lo chuyện khác nữa, lo cho chồng em đây .”
Nghe , Lương Thanh Thanh chớp mắt khó hiểu, gì mà cần lo?
Vừa nghĩ đến đó, cả cô bế bổng lên. Cô theo phản xạ định hét lên, nhưng còn kịp thốt tiếng bịt miệng.
“Suỵt, để khác thấy thì .”
Đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc ánh lên ý , khóe môi cong lên mang theo vẻ tinh nghịch:
“Bao nhiêu ngày hả… Thanh Thanh, em thấy nhớ ?”
Nhớ cái quần què !
Lương Thanh Thanh bấu chặt cánh tay , nuốt nước bọt, trong lòng câu trả lời nhưng hổ , chỉ thể vùi mặt hõm cổ , ấp úng:
“Về phòng …”
“Lần ở phòng tắm chẳng tuyệt , là…” Anh thì thầm tai cô, môi lướt nhẹ qua môi cô, giọng như rót mật.
Cô đỏ bừng mặt, trong đầu chợt hiện lên cảnh ái ân hôm . Lưng tựa bồn rửa mặt lạnh ngắt, thể ấm áp, sự đối lập khiến cô run lên từng cơn.
“Không… .” Thanh Thanh lắp bắp.
Đây nhà riêng của hai , lỡ ai bắt gặp thì trốn ?
“Ừm, thôi .”
Anh nhẹ nhàng , nhưng chân vẫn bước thẳng về phía phòng tắm.
Cô hoảng hốt c.ắ.n nhẹ môi kéo . lúc chuẩn đẩy cửa phòng tắm, thì bất ngờ xoay , bế cô đặt lên giường.
Hai chân cô vô thức quấn quanh eo , chiếc lưỡi nghịch ngợm của khẽ lướt qua.
Cúc áo ngủ của cô mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-372-a.html.]
Làn da trắng mịn lấp ló lớp vải mỏng khiến thể dời mắt.
Cô thở dốc, ánh mắt long lanh, gò má ửng hồng. Từ ngày cô sinh con, như khai sáng, đặc biệt thích chọc cô như thế .
Anh trêu chọc đến khi cô nhịn nổi, cầu xin mới chịu buông tha.
Cô thấy đau, chỉ thấy tê tê, rạo rực. Cảm giác đúng là “ngọt ngào trong đau khổ”.
Anh bế cô đặt lên bàn học.
Một chân cô gác lên vai , tóc dài buông xuống như thác nước, phủ lên cả hai.
Khi bất ngờ đẩy ngã, cô khép chặt hai chân, khiến khựng , khó thở.
“Thanh Thanh ngoan nào, thả lỏng .”
Anh khẽ dỗ dành.
Cô hổ, mặt đỏ bừng, ngón tay siết chặt cuốn sách bàn, để dấu móng tay hằn sâu. Cô c.ắ.n môi, sự dịu dàng của dần dần thả lỏng.
Gió đêm lùa qua cửa sổ hé mở, khí trong phòng càng thêm bỏng cháy. Quần áo rải khắp sàn nhà, bàn là hai ảnh quyện chặt như trong tranh vẽ.
Căn phòng tràn ngập thở và mùi hương của tình yêu.
________________________________________
Ở nhà họ Phạm vài ngày, Khúc Thanh Anh đích đưa hai đến căn nhà mới – món quà kết hôn bà tặng.
Nhà ngay trung tâm thành phố, gần Đại học Hoa Thanh nhưng khá xa Đại học Y Bắc Kinh – nơi Lương Thư Cường học. Phải chuyển hai tuyến xe buýt mới đến .
Tuy , Thư Cường quyết định ở ký túc xá để tiện học hành, chỉ khi nào rảnh mới ghé thăm, nên cũng ảnh hưởng mấy.
Căn nhà lớn nhưng ấm cúng.
Trong sân trồng mấy khóm hoa hồng, hoa , góc vườn một cây đào nhỏ, trông như trồng lâu.
“Mẹ nghĩ con bé sẽ thích, nên bảo trồng thêm một cây ở đây.”
Khúc Thanh Anh mỉm giải thích khi thấy Thanh Thanh cây đào hồi lâu.
Giọng bà dịu dàng, nhưng Thanh Thanh hiểu rõ tấm lòng của chồng. Cô mỉm , nụ càng thêm rạng rỡ.