70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 378: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 09:32:51
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miệng thì trách , nhưng tay cô dịu dàng vuốt nhẹ giữa hai chân mày .

Anh liền nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ:

“Có em bên cạnh, đúng là ‘hồng tụ thêm hương’. Còn hơn vùi đầu giữa đám đàn ông.”

“Anh đàng hoàng chút , em đang khó chịu.”

Thanh Thanh che miệng, giả vờ buồn nôn.

Anh cau mày, lẩm bẩm như tự với :

“Chiêu thầy dạy chẳng hiệu nghiệm gì cả…”

Giọng nhỏ đến mức cô rõ, định hỏi thì đổi chủ đề:

“Hôm nay công bố thành tích đúng ? Em giành giải nhất?”

Đoán trúng ngay, với vẻ đương nhiên, khiến lòng hư vinh của Thanh Thanh thỏa mãn. Cô cong môi, đắc ý:

“Tất nhiên. Em tuyển thực tập ở Bộ Ngoại giao .”

“Giỏi thật! Anh mà – vợ nhất định thành công.”

Diễn Hành luôn khen chân thành, ngoài việc sến một chút, còn đều dễ khiến mềm lòng.

Khóe môi Thanh Thanh cong lên, nhanh lan thành nụ rạng rỡ, ánh mắt trong veo long lanh:

“Biết ngay mấy lời để dụ dỗ em mà.”

“Nếu dối em thì… em cứ xử lý tùy ý.”

Anh nắm lấy tay cô, ép đặt lên vị trí trái tim. Giọng trầm thấp khàn khàn khiến khí xung quanh như đặc .

Thanh Thanh vô thức nuốt nước bọt, bước chân khẽ lùi về , lắp bắp:

“Em… em tin…”

“Không , nhất định kiểm tra một cái.”

Anh bước sát từng bước, chẳng mấy chốc cô ép tường. Tấm lưng va nhẹ lớp gạch lạnh lẽo, kịp cảm nhận rõ thì bàn tay luồn trong áo khoác, ôm trọn lấy eo cô.

Sự chênh lệch chiều cao càng khiến cách giữa họ trở nên mơ hồ. Không rõ ai là bắt đầu, chỉ trong chớp mắt, thứ mất kiểm soát. Chiếc khăn giá lấy vật lau tay, thắt lưng kéo lỏng

Chẳng bao lâu , căn phòng vang lên những âm thanh khe khẽ đầy ái .

“Râu … râu cọ em… em chịu nổi…”

“Ngoan, cố thêm chút nữa…”

Một lúc , Thanh Thanh chẳng còn chút sức lực nào, tay bám tủ, một chân vòng lên khuỷu tay , chân còn yếu ớt dựa tường. Đôi môi khẽ hé, thở gấp gáp như con cá nhỏ đang giãy giụa tìm oxy.

Đến khi tầm mắt tối sầm, cả mềm nhũn rơi vòng tay ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-378-a.html.]

Gò má vùi chiếc gối mềm mại. Hơi thở ấm nóng bên tai cô, từng lời thì thầm như cơn gió nhẹ lướt qua, khiến cô chẳng còn sức đáp , chỉ thể mơ hồ ừ hử.

Không từ lúc nào, phía còn động tĩnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời hụt hẫng. Cô khẽ xoay định nghỉ ngơi, thì một luồng khí lạnh bất ngờ ập tới.

“Gì ?” – Cô giãy nhẹ đôi chân nhưng thoát sự xâm nhập táo bạo đó.

“Là thứ cho em mà… thỏ con.”

Anh siết nhẹ vòng tay, thở ấm nóng phả tai cô, khiến cô ngứa ngáy run rẩy thôi.

Hàng mi dài của Thanh Thanh run lên bần bật, môi mím chặt, hai tay giữ chặt, chỉ thể trơ mắt Phạm Diễn Hành đem “thứ “trao” hết cho cô.

Cảm giác nóng bỏng, đầy đặn luân chuyển theo từng nhịp điệu đầy biến hóa. Cô cứng đờ cả , ngón chân vô thức cọ quậy đùi , như bày tỏ sự bối rối trong lòng.

Cảm giác mới mẻ từng trải khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng. Không rõ từ lúc nào, chỉ lờ mờ thấy Phạm Diễn Hành bên cạnh, đôi tay thon dài trắng trẻo đang mân mê chuỗi ngọc trai, đó còn vương vài giọt nước long lanh.

Vợ chồng trẻ, đôi khi cũng cần hâm nóng tình cảm một chút như thế.

Lúc Thanh Thanh tỉnh thì trời tối đen. Toàn thư thái dễ chịu, ngoài chút đau rát thì gì đáng ngại. Cô , chắc chắn là giúp cô lau rửa sạch sẽ.

Ngáp dài một cái, cô đang định nhắm mắt thêm lát nữa thì thấy tiếng khúc khích của Gia Dục. Rõ ràng cô nhớ đưa con sang nhà Tiêu Kim Hoa mà, bây giờ ở đây?

Trong lòng đầy thắc mắc, Thanh Thanh khoác thêm áo khỏi phòng. Vừa bước bếp, thấy cảnh tượng Diễn Hành đang đút cháo cho Gia Dục. Cô tựa khung cửa hai cha con một lúc lâu, đến khi họ phát hiện mới lên tiếng:

“Tỉnh ? Thấy ?”

Phạm Diễn Hành ngẩng lên cô từ xuống , thấy sắc mặt hồng hào, tinh thần gì bất thường, lúc mới yên tâm.

Nghe hỏi, đầu óc Thanh Thanh liền hiện lên những hình ảnh khi nãy, mặt đỏ ửng, hổ trừng mắt một cái, trả lời mà thẳng đến bên Gia Dục, véo nhẹ má con trai mới hỏi:

“Anh đón con về ?”

“Ừ, lâu gặp, nhớ thằng bé quá.”

Phạm Diễn Hành lấy khăn lau miệng cho Gia Dục, đó đưa bát cháo cho Thanh Thanh:

“Em đút cho con nhé, lấy cơm cho em.”

“Vâng.”

Thanh Thanh chỗ , thấy Gia Dục mở miệng đòi ăn liền bật trêu:

“Gọi mới cho ăn.”

Thằng bé cũng thật khí tiết gì, gọi “Mẹ ơi” há miệng to đón thìa cháo.

Thanh Thanh buồn thấy lòng mềm nhũn, múc một thìa nhỏ đút cho con.

Cả nhà ba quây quần bên dùng bữa tối. Thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, tiếng khẽ vang lên trong gian bếp nhỏ. Ngày tháng bình dị, ấm áp... cứ thế nhẹ nhàng tiếp diễn.

Toàn văn .

Loading...