70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 39: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 02:36:41
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em gái? Chị em gái ?” — Cậu kinh ngạc. Rõ ràng cô gái xinh khí chất, trông như bước từ tranh vẽ, còn chị Phượng thì... quá bình thường. Sao thể là chị em ?

“Giờ đang là giờ việc, còn chuyện gì ?” Lý Thanh Phượng liếc mắt đầy cảnh cáo.

“Dạ, ... chị việc ạ.” — Cậu lùi , nhưng trong đầu âm thầm quyết định: nhất định điều tra cho rõ, khó lắm mới gặp một nữ đồng chí hợp gu xinh như , thể để lỡ?

...

Bên , Lương Thanh Thanh “để ý”, đang xe máy cày về thôn, tâm trí vẫn bận nghĩ đến tương lai.

Nghe chị Phượng , chậm nhất là cuối năm đài phát thanh sẽ xây xong. Thôn Đại Bình lớn lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ.

Chưa thôn xây đài riêng , nhưng xã Hồng Miêu gần đó thì chắc chắn sẽ . Cô nên tranh thủ tìm hiểu tin tức từ bây giờ.

Nhờ chạy vạy quan hệ thì thể . Nhà họ Lương chẳng tiền bạc gì để lo lót. Vậy chỉ còn cách dựa thực lực.

Giống như lời chị Phượng , ngoại hình và giọng của cô đều nổi bật. Nếu gì cản trở thì cơ hội nhận là lớn, ít nhất cũng bảy tám phần.

Trước mắt thì cứ công điểm ngoài đồng ruộng, tính bước nào chắc bước .

Còn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, nghĩa là trong hai năm , cô vẫn sống ở thôn Đại Bình. Nếu may mắn gặp một “cao – giàu – thể giúp cô thành phố thì , còn thì... với tình trạng hộ khẩu và điều kiện giao thông bây giờ, sống ở thành thị chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.

Suy nghĩ một hồi, Lương Thanh Thanh thở dài: “Vẫn tự lực cánh sinh thôi.”

Làm cá mướp thì sướng thật đấy, nhưng điều kiện là phép cá mướp chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-39-a.html.]

Xe máy cày vững vàng dừng cổng thôn, lúc trời xế chiều, nhà nhà bắt đầu lên bếp, mùi cơm canh thơm lừng lan tỏa trong khí. Lương Thanh Thanh nuốt nước miếng, bụng cô cũng réo lên hai tiếng rõ to.

Cả ngày mới ăn hai cái bánh bông lan, cô thực sự đói đến hoa mắt.

“Dì út! Dì út ơi!”

Chưa kịp xuống xe, tiếng gọi quen thuộc vang lên. Lương Thanh Thanh ngẩng đầu, thấy Tùng T.ử đang chạy về phía , mặt còn dính đầy bùn đất.

“Chạy chậm thôi, ngã bây giờ!”

Lời còn dứt, thằng bé vấp hòn đá suýt ngã chúi nhủi. May mà Lương Thư Cường phía nhanh tay đỡ kịp.

“Đều tại dì út xui!” — Dạo hai dì cháu thiết hơn hẳn, Tùng T.ử còn nhỏ, chẳng nhớ nổi cái tính nóng nảy của Lương Thanh Thanh nên bây giờ dám giỡn như .

Con thì quên, nhưng Lương Thư Cường thì . Anh liếc biểu cảm của em gái, thấy cô tỏ thái độ gì mới yên tâm buông thằng nhóc : “Rõ ràng là con đường. Hòn đá to thế mà cũng thấy ? Còn dám trách dì út, con ngượng ?”

đó, đúng đó.”

Lương Thanh Thanh phụ họa theo, tiến gần mặt quỷ chọc Tùng Tử, khiến hổ cúi đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng:

“Anh cả.”

Hai em Lương Thư Cường và Lương Quân Cường tuy tuổi chênh lệch nhiều, nhưng tính cách khác một trời một vực. Một thì trầm tính đến mức phần cứng nhắc, một thì hoạt bát đến mức phần đáng ghét. Vì chuyện mà Mã Tú Chi thỉnh thoảng than thở rằng: lúc đặt tên cho hai đứa, cha chúng đặt khéo, nếu dung hòa thì mấy.

“Đưa đây cho , để cầm giúp.” Thấy Lương Thanh Thanh đeo túi, Lương Thư Cường lập tức đưa tay đỡ lấy.

Loading...