Vẫn là Mã Tú Chi phản ứng đầu tiên: “Thanh Thanh, con thật sự chứ?”
“Thật mà !” Lương Thanh Thanh xoay một vòng, : “Con lớn , cũng học cách sống tự lập chứ. Không thể cứ dựa dẫm mãi .”
“Có ai gì với con ?” Mã Tú Chi cau mày. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thể nghi đến Hoàng Thục Mẫn. Hình như từ khi cô gả , Thanh Thanh mới bắt đầu đổi. Dù là theo chiều hướng , nhưng hôm nay quả thực khác thường.
“Không ai gì hết, mà dù , nếu bản con đổi thì ai ép ?”
Câu cũng lý.
Mã Tú Chi còn định thêm thì Lương Học Dũng ngắt lời:
“Thanh Thanh hiểu chuyện là điều . Bà đừng nghĩ quá. thấy như là , con gái cũng đến tuổi học hỏi.”
Lời khiến Mã Tú Chi thể phản bác.
Dù nhắc, nhưng đúng là Lương Thanh Thanh đến tuổi cập kê. Trước đây họ định khi xong việc cưới xin của hai sẽ tính tiếp cho cô.
Con gái nhà , cũng thấy ngoan ngoãn, ở nhà thì chẳng ai nỡ để chịu uất ức. về nhà chồng thì ai chiều nữa. Lỡ cái gì cũng , ngoài mặt ai , lưng chắc chắn sẽ dị nghị.
Họ cũng thể ở cạnh cô suốt đời. Tương lai cô tự cáng đáng. Cho nên học sớm chỉ lợi, hại.
Nghĩ , Mã Tú Chi gật đầu, sẽ nhờ đại đội trưởng xem thể sắp xếp công việc nhẹ cho cô .
Nghe , mắt Lương Thanh Thanh sáng lên, ngọt ngào ôm lấy nũng, sang hiệu với Lương Quân Cường: “Anh hai, xem chị dâu ?”
Lương Quân Cường như bừng tỉnh, vô thức sang . Thấy bà gật đầu, mới nhanh chóng chạy ngoài.
Lúc trời tối hẳn, gió chiều thổi vi vu mang theo nóng ẩm, như báo hiệu cơn mưa sắp tới.
Đứng cửa phòng, Lương Quân Cường chợt chùn bước. Anh do dự một lúc lấy hết can đảm gõ cửa, nhẹ giọng gọi:
“Vợ ?”
Đợi mãi ai trả lời. Bên trong im phăng phắc, như thể chẳng ai.
Anh c.ắ.n răng, gõ thêm nữa, giọng càng nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-43-a.html.]
“Thục Mẫn, ?”
Cuối cùng cũng tiếng trả lời.
“Làm gì?”
Giọng cô vẫn còn giận.
“Anh xem em mà.”
Không đợi cô đồng ý, trực tiếp đẩy cửa bước . May mà cô khóa. Cửa khẽ mở, liền thấy cô đang nghiêng lưng về phía , nhúc nhích.
“Anh rót cho em ly nước nóng nhé?”
“Không uống!”
“Anh lấy khăn lau mặt ngủ nha?”
“Không cần!”
Nghe , Lương Quân Cường gãi đầu, trong đầu hiện lên nét mặt và lời của lúc nãy, nhất thời cảm thấy đau đầu như búa bổ. Rõ ràng là hiểu lầm, nhưng giải thích thế nào đây?
Không thể quá rõ ràng, nhưng rõ thì giải thích nổi, thế chẳng khó còn gì!
Ngập ngừng một lúc, Lương Quân Cường chỉ thấy lên núi chặt năm mươi cây còn dễ hơn chuyện .
Còn Hoàng Thục Mẫn đang giường c.ắ.n chặt môi, chờ mãi thấy thêm câu nào, liền len lén liếc mắt . Ai ngờ thấy đang ngẩn , vẻ mặt đờ đẫn chẳng đang nghĩ gì.
Trong cảnh mà còn tâm trí nghĩ chuyện khác—rõ ràng là chẳng để cô mắt! Nghĩ đến đây, nỗi uất ức tích tụ trong lòng bỗng chốc vỡ òa, nước mắt rơi ngừng.
“Lương Quân Cường, đó thần giữ cửa ? Biến ngoài!”
Tiếng quát lớn kéo Lương Quân Cường trở về thực tại. Nghe giọng cô nghẹn ngào, nào còn tâm trí nghĩ chuyện khác, lập tức ba bước thành hai lao đến bên giường, lo lắng hỏi:
“Sao ?”