“ đó, định cân nhắc ? Cơ hội ôm mỹ nhân về nhà đấy!”
“Hahaha, mấy em chúng ghen tị c.h.ế.t ! Trong thôn vốn chẳng mấy cô gái xinh, mà cả Lương Thanh Thanh lẫn Từ Xảo để ý.”
“Cũng thôi, lão Tô nhà thư sinh tuấn tú. Con gái ai mà chẳng thích kiểu mặt trắng trí thức như , hahaha.”
Nghe mấy lời trêu đùa đầy mùi dấm , ban đầu Tô Tân Xuyên chỉ im lặng, buồn đáp . Anh vốn chẳng thích giải thích những chuyện đồn đoán vớ vẩn. khi đến tên Từ Xảo, sắc mặt chợt lạnh hẳn.
“Đừng bậy.” Giọng cứng , thái độ lạnh lùng thấy rõ.
Nam thanh niên lên tiếng , Hồng Vĩ, tạt gáo nước lạnh thì tỏ vui:
“Nói bậy gì chứ? Trước đây Lương Thanh Thanh tới tìm lắm mà? Cô bao giờ thiết với đàn ông nào khác ? Còn Từ Xảo nữa, ở ruộng đậu nành—”
“Đồng chí Lương đến tìm là để mượn sách, hỏi bài!” Tô Tân Xuyên lập tức ngắt lời , nhưng khi nhắc đến Từ Xảo thì ấp úng, nổi một câu t.ử tế, đành cúi đầu tiếp tục cuốc đất.
“Hỏi bài cơ đấy.” Hồng Vĩ khẩy, tỏ vẻ tin, sang kéo bên cạnh hùa: “Diễn ca, thấy ?”
“Tin.”
Tô Tân Xuyên nhíu mày, ngẩng đầu Phạm Diễn Hành đầy kinh ngạc. Anh nhớ rõ từ tới nay từng tham gia mấy chuyện tán gẫu kiểu , càng hiếm khi bày tỏ thái độ. Hôm nay ...
“Nhà Tô tri thức nhiều sách nhất. Ở thôn mà mua sách dễ, tìm mượn là chuyện bình thường thôi.” Giọng Phạm Diễn Hành bình thản vang lên, xong liền vung cuốc bổ mạnh xuống đất—một tảng đá lớn lộ liền bổ đôi ngay lập tức.
“Trời ơi, khỏe thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-53-a.html.]
Phạm Diễn Hành xoay cuốc trong tay, nghiêng đầu Tô Tân Xuyên, nhướng mày: “Có vài chuyện, rõ từ sớm hơn ? Để khác đồn đoán lung tung, ảnh hưởng đến danh tiếng con gái nhà thì ai chịu trách nhiệm?”
“Không sai! Tô tri thức cứ như câm , học cách mở miệng nhiều hơn.” Hồng Vĩ nhanh nhảu tiếp lời, đúng kiểu kẻ ba điển hình, luôn bám theo lưng Phạm Diễn Hành.
“Vậy là giờ tụi hiểu lầm Lương Thanh Thanh ? Không ngờ cô ham học như .”
Nghe thế, khóe môi Phạm Diễn Hành khẽ nhếch lên, nhưng ngay đó cụp xuống. Ham học? Chưa chắc .
nghĩ ngợi một lúc, trong đầu hiện ý nghĩ: liệu nên mang thêm sách để ở điểm thanh niên trí thức nhỉ? Thỉnh thoảng rảnh , ai cần mượn thì sẵn, khỏi chạy vạy mượn chỗ khác.
“ suy nghĩ chu .” Bị Phạm Diễn Hành và Hồng Vĩ đè đầu tấn công, Tô Tân Xuyên cũng nổi giận, vẫn điềm đạm nhận .
“Ừm.” Phạm Diễn Hành gật đầu, liếc một cái thu hồi ánh . Ánh mắt vô thức lướt về phía ruộng bí ngô xa—nơi đó hình như đang xảy tranh cãi. Trong đám , thấp thoáng thấy bóng dáng màu chàm quen thuộc. Sắc mặt lập tức đổi, bước nhanh về phía đó hai bước.
chuyện nhanh chóng yên trở . Lương Thanh Thanh trông vẻ , hai bàn tay nắm chặt lúc nãy cũng thả lỏng.
Cậu suýt quên mất—cô loại quả hồng mềm dễ bóp méo. Lo lắng một trận, hóa vô ích.
Lo lắng? Cậu lo lắng cho cô ? Buồn thật, chắc là tại ngủ đủ thôi.
Phạm Diễn Hành lắc đầu, phủi sạch những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, tiếp tục vùi đầu công việc.
Mùa hè thường gặp thời tiết nắng nóng, mưa nhiều. Cả thôn sợ mưa to gây ngập úng, ảnh hưởng tới mùa màng nên từ sớm sắp xếp gia cố mương máng, lo chuyện thoát nước. Đây là việc nặng nhọc, chỉ giao cho các thanh niên trai tráng khỏe mạnh.