Tuy là đàn ông, chẳng rành mấy món đồ con gái dùng, cũng chẳng bôi thì khác thế nào, nhưng con gái ai mà chẳng mê mấy thứ kem dưỡng linh tinh .
Tặng cho Thanh Thanh một hộp, chắc chắn cô sẽ thích, còn lo da dẻ rám nắng xí nữa.
“Mua kem dưỡng da cho em á?”, còn chuyện như ?
“Đi cùng em thị trấn?”, tự dưng nhắc đến chuyện ?
Cả hai đồng thời cất tiếng, cũng đồng thời im bặt. Không khí thoáng chốc trở nên yên ắng.
Lương Thanh Thanh hít sâu một , ngờ Phạm Diễn Hành hào phóng đến . Chỉ vì một câu đùa của cô mà mua kem dưỡng da cho cô! Đó là hàng xa xỉ trong thời buổi , đắt đỏ, tốn tem phiếu. Nhà nào điều kiện thì căn bản mua nổi, mà điều kiện cũng chẳng nỡ mua.
A a a, trời mới dạo gần đây cô rửa mặt bằng nước lã, chẳng gì dưỡng da cả. Mặt mũi thì khô đến mức sắp bong tróc luôn , cô mỹ phẩm đến mức nào chứ! ví tiền eo hẹp, hu hu hu...
Vậy mà giờ chủ động mua cho cô!
Thế nhưng nghĩ đến việc đàn ông mặt là đối tượng kết hôn mà cô đang lấy lòng, vì lợi ích lâu dài, Lương Thanh Thanh đành nuốt hai chữ "Tốt quá!" dâng lên nơi cổ họng, cố gắng giữ bình tĩnh đáp:
“Không cần .”
“Ngại lắm, cùng em thị trấn một chuyến là .”
Một hộp bây giờ và vô hộp trong tương lai, Lương Thanh Thanh vẫn phân biệt rõ cái nào là chính, cái nào là phụ.
“Đi cùng em thị trấn?” thì ích gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-63-a.html.]
Phạm Diễn Hành nhíu mày, hiểu rốt cuộc cô đang tính toán điều gì.
“Ấy, dù thì cứ coi như đồng ý .” Lương Thanh Thanh thẳng mục đích, chỉ trừ cho qua. Thấy từ chối, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Vào thị trấn một chuyến dễ, chỉ riêng chuyện cũng mất mấy tiếng. Cộng thêm thời gian loanh quanh trong thị trấn nữa, chẳng là cơ hội "ở riêng" hiếm giữa hai ? He he he… Đến lúc đó nếu cô “vô tình” đụng chạm chút xíu, chẳng tin trong lòng chút xao động nào.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lương Thanh Thanh Phạm Diễn Hành càng thêm nóng bỏng.
Ánh mắt cô quá mức lộ liễu, đến mức khiến Phạm Diễn Hành cảm thấy khó chịu. Anh khẽ ho một tiếng chuyển chủ đề: “Cô tìm việc gì ?”
“A, đúng , sáng nay một thứ quên đưa cho . Anh trai em bận vườn, sợ lỡ việc nên nhờ em mang tới.” Lương Thanh Thanh đưa tập tài liệu vẫn cầm tay cho .
Anh đưa tay nhận lấy, xác nhận là của , liền : “Cảm ơn em nhiều, trời nắng như mà vẫn chạy đến, thật trễ chút cũng chẳng .”
“Không cần khách sáo , em về nhé. Anh ăn cơm , em phiền nữa.” Lương Thanh Thanh vẫy tay chào, mím môi xoay rời . vài bước, cô đột nhiên đầu , nháy mắt với .
“Cảm ơn … vì bảo vệ em lúc .”
Giọng trong trẻo, pha chút ngại ngùng, vang lên bên tai . Dù là lời cảm ơn muộn màng nhưng như một dòng nước ấm chảy qua tim, khiến nó đập loạn nhịp, từng nhịp dồn dập, còn nhanh hơn cả tiếng trống thúc dân đồng việc của đội trưởng.
Đến khi hồn , mắt chẳng còn bóng dáng cô .
Lương Thanh Thanh nghịch ngợm bông cỏ lau tung tăng chạy về nhà, nụ rạng rỡ giấu . Vừa nãy, cô thấy rõ ràng vẻ mặt ngẩn ngơ của Phạm Diễn Hành .