He he, cá c.ắ.n câu .
Vừa ngâm nga khúc nhạc vui vẻ, Thanh Thanh bước sân. Cô thẳng bếp, tiên chào hỏi chị dâu cả và chị dâu hai đang ngoài cửa, đó chạy đến chỗ Mã Tú Chi. Vừa thấy con gái, Mã Tú Chi mỉm :
“Con chạy đấy? Vừa bảo chị dâu cả gọi con uống nước mát mà chẳng thấy cả.”
“Con chỉ dạo một chút thôi ạ.” Thanh Thanh tít mắt, nghĩ đến việc Hai sai vườn, liền nhanh trí đổi chủ đề: “À ơi, con quên , Hai vườn xem ạ.”
Bà nội thấy cháu gái vui vẻ như , cứ tưởng con bé đang trông chờ món cá kèo kho sắp dọn , nên cũng hỏi thêm. câu thu hút sự chú ý.
“Trời nắng thế mà cũng vườn gì . Lúc nãy định bảo nó với con lên núi nhặt củi nhóm lửa, tìm nửa ngày chẳng thấy . Thằng ngốc , lát nữa dạy cho một trận.”
“Mẹ Hai mà, chịu yên bao giờ . Chắc sợ ruộng cạn nước, cây héo nên mới xem thôi. Là chuyện mà , lát nữa đừng nhắc nữa, càng mắng .” Thấy bà vẻ tức, Thanh Thanh chớp mắt, chột .
Bà nội thở dài, nghĩ thấy con bé cũng lý. Thêm nữa, cháu gái lên tiếng bênh vực trai , bà nể mặt chứ. Bà gật đầu:
“Thôi , coi như nó lòng. Con mau rửa tay, đợi Hai về ăn cơm.”
“Vâng ạ.”
Chum nước đặt ngay cạnh chỗ chị Hai – Hoàng Thục Mẫn đang nhặt rau. Thanh Thanh bưng thau múc nước.
Hoàng Thục Mẫn vẫn đang cắm cúi nhặt rau, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện Thanh Thanh niềm nở chào hỏi .
Cô cứ tưởng con bé cả buổi sáng, ít nhất cũng kêu mệt mỏi, nghỉ ngơi nguyên buổi chiều. Ai ngờ tuy trông mệt thật nhưng vẻ vui, chỉ “hồi phục sức sống” mà còn trông phấn chấn bất thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-64-a.html.]
Thật logic chút nào!
Càng kỳ lạ hơn, chồng cô – Lương Quân Cường – hiểu ăn trúng gió gì mà xong việc về nhà, tự dưng vườn gì chứ? Bảo lúc nãy cô tìm mãi thấy.
May mà Thanh Thanh còn lương tâm, lên tiếng đỡ lời cho Hai. Nếu thì thể nào cũng bà nội mắng cho một trận nên .
“Chị Hai, để em phụ chị nhặt rau nhé?”
Dòng suy nghĩ của Hoàng Thục Mẫn cắt ngang. Cô theo phản xạ luôn: “Em nhặt rau , để chị cho.”
Vừa xong cảm giác sai sai. Nhìn thấy ánh mắt đổ dồn về phía , cô mới kịp nhận lỡ lời, vội chữa cháy:
“Ý chị … Chị thấy em mồ hôi nhễ nhại, nhà nghỉ chút , chỗ rau để chị là xong.”
Bà nội Hoàng Thục Mẫn, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Không lẽ vợ chồng thằng Nhị ý kiến với Thanh Thanh? Câu nào cũng như gai, bóng gió như thế ai mà lọt tai cho nổi. Ngay cả bà còn , huống chi là Thanh Thanh?
Rõ ràng tối qua còn đến xin , hứa hẹn sẽ hòa thuận với cả nhà, tỏ thái độ khó chịu nữa. Vậy mà mới sang ngày hôm trở mặt ?
Trong lòng cô rốt cuộc nghĩ gì, chắc chỉ cô !
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng sợ hai chị em dâu bất hòa, bà nội vội lên tiếng phụ họa Hoàng Thục Mẫn: “Chị Hai con là lo cho con đấy, nó đúng mà. Thanh Thanh, hôm nay là ngày đầu , chắc mệt lắm , mau nghỉ một lát.”
“Phải đó, chuyện bếp núc vội, Thanh Thanh giúp thì để cũng .” Chị dâu cả Vương Hiểu Mai cũng bước dàn hòa, mỉm .