“Lương Thanh Thanh! Đừng tưởng việc một ngày thì ngon lành lắm. Có bản lĩnh thì kiên trì xem! Ngày thường lười biếng, ngang ngược trong thôn, kéo tụt cả tập thể còn , giờ vì một chuyện cỏn con mà gây chuyện ngoài thôn, loạn ? Thật điều!”
“Trưởng thôn…” Lương Thanh Thanh mím môi, phần phục. Phạm Diễn Hành cạnh thấy cô mắng đến tủi , định lên tiếng thì nhịn .
“Trưởng thôn, là Đinh Ái Hà đòi báo công an mà!”
Anh lo gì chứ? Trên đời còn ai khiến Lương Thanh Thanh chịu thiệt nổi ? Nghĩ đến đây, Phạm Diễn Hành bật , dùng nắm tay che khóe miệng, đó nghiêng đầu liếc cô, thấy đôi mắt hồ ly câu hồn lóe lên tia tinh quái — liền yên tâm.
________________________________________
Đinh Ái Hà lúc đầu còn bên cạnh, Tạ Trường Côn quở trách Lương Thanh Thanh, dù vết thương mặt đau đến mấy cũng nhịn bật thành tiếng. hai giây, nụ môi cứng .
Con nhỏ Lương Thanh Thanh c.h.ế.t tiệt mách lẻo!
“Đinh Ái Hà, hóa cháu cố ý gây rối, ảnh hưởng đến danh dự của tập thể! thấy tư tưởng cháu vấn đề đấy, việc thì bày chuyện gì? Cháu đ.á.n.h , đó đ.á.n.h cũng đáng đời. Người trong thôn với , gì thể xuống chuyện đàng hoàng? Hòa khí sinh tài, hiểu ?”
“Còn nhà họ Lương, bao nhiêu tuổi mà còn động tay động chân, thấy mất mặt ? xét theo tình hình cụ thể thì chuyện cho qua, nhưng từ nay về nếu còn ai đ.á.n.h trong thôn, nhất định xử phạt nghiêm khắc!”
“Mau giải tán , tất cả về việc, ai dám lười biếng thì đừng mong công điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-72-a.html.]
Mãi đến khi câu cuối cùng vang lên, mới hiểu: trưởng thôn Tạ đang chủ động dịu chuyện, biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành gì, dựng một vở kịch mặt lạnh xử lý công tâm! Với kết quả , đa đều ý kiến gì, ngược còn thấy nhẹ nhõm — dù chuyện cũng chẳng liên quan gì đến họ, mà ai cũng đang cố gắng phấn đấu để năm nay xét chọn là tập thể tiên tiến, còn mong xã thưởng cho một con heo trắng béo nữa là đằng khác!
Nếu vì chuyện lặt vặt mà ầm ĩ đến huyện, khả năng chọn coi như tiêu tan. Vậy nên đều hưởng ứng theo lời Tạ Trường Côn:
“Tan tan , thôi!”
“Đều là trong thôn cả, nể mặt cho qua , đừng gây chuyện nữa.”
Đinh Ái Hà chuyện an bài. Dù giận đến , trận đòn cũng đành ngậm bồ hòn chịu thiệt. Dù cho cô thêm tám trăm cái gan nữa cũng dám truy cứu. Nhỡ liên lụy đến việc bình chọn khen thưởng của thôn, dân làng mà tức lên thì chỉ cần mỗi nhổ một câu nước bọt cũng đủ dìm c.h.ế.t cô . Một từ nơi khác đến như cô , nếu để tiếng , thì còn sống yên thế nào?
Nghĩ đến đây, Đinh Ái Hà c.ắ.n chặt môi , cam lòng chống tay bò dậy, hung hăng lườm cả nhà họ Lương một cái, vội vàng bỏ . Cô nhanh đến trạm y tế mua thuốc. Dù đ.á.n.h nặng, nhưng nếu mặt mà để sẹo thì việc lấy chồng còn khó hơn nữa!
Lương Thanh Thanh vẫn luôn cảnh giác Đinh Ái Hà giở trò . Thấy cô chạy ngược hướng , lập tức mách: “Đội trưởng, Đinh Ái Hà trốn việc, mau trừ công điểm của cô !”
Đinh Ái Hà bước hụt một nhịp, suýt thì té sấp mặt.
Tạ Khánh Bảo: “...”
“Biết , còn đến giờ việc, đến lúc đó sẽ tự động trừ, cháu đừng lắm chuyện!”