70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 81: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:20:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy , cô gật đầu hài lòng, lúc liếc mắt thấy mấy bác gái ngang, liền bước tới:

“Các bác, các bác tin gì …”

“Thật giả thế?” – một bác hỏi .

cũng rõ, nhưng dù cũng nên tranh thủ về nhà xem chống thấm như thế nào. Đừng để nước mới lo thì muộn mất. Nhà mua mấy tấm bạt chống thấm, chất thành bao cát chắn ở cửa bếp với kho đấy.”

“Nghe bạt trong cửa hàng cung tiêu xã sắp bán hết , mua sớm là còn !”

Nghe , mấy bác gái lập tức yên, đầy nghi hoặc, viện đại một cái cớ vội vàng chạy về nhà, chắc là để bàn bạc với trong nhà cho kỹ.

Nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, Lương Thanh Thanh khẽ cong môi — quả nhiên, câu cổ “thà tin là còn hơn là ” chẳng bao giờ sai.

tìm đại đội trưởng, cô đành đổi chiến lược, bắt đầu gặp ai cũng “vô tình” nhắc đến “tin tức” với ông . Còn tin , chịu để tâm , là chuyện khác.

May mắn , phần lớn đều bán tín bán nghi, ít nhiều vẫn dè chừng, rốt cuộc cũng bắt đầu chuẩn vài biện pháp chống thấm nước cơ bản.

hết khả năng, còn chỉ thể phó mặc cho phận.

trưa ngày thứ tư kể từ khi bắt đầu thu hoạch, cơn mưa hẹn từ cuối cùng cũng kéo đến. Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, nhưng bữa trưa thì mỗi lúc một nặng hạt, rơi rào rào lên chiếc ô đến mức cầm lâu cũng thấy đau tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-81-a.html.]

“Trời mưa to thật .” Hoàng Thục Mẫn dắt theo Tùng T.ử mái hiên nhà bếp, mưa như trút nước bên ngoài mà lòng thấp thỏm, “Mà bảo sẽ mưa liên tục cả tuần thật ?”

Nếu cứ mưa kiểu mấy ngày liền thì ?

Lương Thanh Thanh rõ trận mưa sẽ chỉ kéo dài, mà còn dầm dề tới tận tuần . giờ mà cũng chẳng ai tin, cô chỉ mỉm : “Dự báo thời tiết thế, chắc là khá chuẩn.”

“Chậc, may mà nhà chuẩn hết cả .” Nếu thì nước mưa thể nào cũng tràn nhà.

Nghĩ tới đây, Hoàng Thục Mẫn bất giác sang cô em chồng đang ngẩng đầu ngắm trời. Cô thể thừa nhận — linh cảm của Lương Thanh Thanh chuẩn thật. Nếu chủ động nhắc nhở, chắc chẳng ai nghĩ đến mấy chuyện phòng mưa gì.

“Cô út, bố con ạ?” Tùng T.ử buông tay , lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay mà ngắm từ lâu. Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, trong ánh còn lộ rõ vẻ bối rối xen lẫn chờ mong.

Lương Thanh Thanh hành động bất ngờ sững , cúi đầu thằng bé. Dạo cô bận túi bụi, đúng là lâu chơi với bé, giờ thấy nó khác nhiều thật.

Trẻ con nông thôn suốt ngày chạy ruộng lội sông, cả luôn lấm lem, chẳng mấy khi sạch sẽ. Tùng T.ử cũng , ngày nào cũng chơi đùa ngoài trời đến tận bữa cơm, ăn xong mất hút. Mặt mũi đen nhẻm, móng tay đầy bùn đất, tối nào cũng — Vương Hiểu Mai — véo tai mắng mỏ mà vẫn chứng nào tật nấy.

hôm nay thì khác. Ngoại trừ làn da rám nắng , bé sạch bong, quần áo gọn gàng như thể sắp thị trấn chơi.

Thật kỳ lạ.

“Ông nội, bố, với chú con đang ngoài đồng việc, chắc tối mới về.” Làng phía Đông vẫn còn một mảnh ruộng lúa lớn gặt xong. Người trong thôn từng trải qua nạn đói, chẳng ai nỡ để lúa mưa cuốn trôi. Đại đội trưởng liền huy động đám đàn ông mặc áo tơi, tranh thủ từng chút để thu hoạch bao nhiêu bấy nhiêu.

Loading...