Giải thích xong, Lương Thanh Thanh tò mò hỏi: “Hôm nay sạch sẽ thế? Không chơi với Hổ Đầu bọn nó ?”
Nghe , ánh mắt Tùng T.ử thoáng chút hụt hẫng. Không ngờ đến giờ tiểu cô mới phát hiện sự đổi của ... cũng , quan trọng là cuối cùng cô cũng chịu để ý đến nó!
“Con...”
Tùng T.ử ngượng ngùng siết c.h.ặ.t t.a.y cô, mặt đỏ bừng.
Hả, chuyện gì mà ngại thế nhỉ?
Lương Thanh Thanh còn định hỏi thêm thì Vương Hiểu Mai từ trong nhà bước , : “Nó như mấy ngày nay đấy. Cố ý cho em xem đó.”
“Hả?” Lương Thanh Thanh chớp mắt ngơ ngác, chị dâu Tùng T.ử đang đỏ mặt, hiểu đầu cua tai nheo gì.
Cuối cùng vẫn là Tùng T.ử lí nhí lên tiếng: “Tiểu cô đừng giận con nữa, con sẽ luôn sạch sẽ, nghịch nữa.”
Nghe đến đây, Lương Thanh Thanh khựng mấy giây mới nhớ nguyên do. Ngày đầu thu hoạch, cô từng đùa rằng ghét trẻ con bẩn thỉu, kết quả đúng là đó bận rộn còn trò chuyện với Tùng T.ử nữa.
Trẻ con phân biệt thật giả, cứ tưởng cô thật, nên mới cố gắng đổi.
Lương Thanh Thanh bật , cúi xuống véo má nó: “Ôi trời, con đáng yêu quá mất. Hôm đó tiểu cô chỉ trêu con thôi mà. Sao nỡ chuyện với con chứ? mà sạch sẽ, nghịch ngợm cũng là chuyện đấy nhé. Nhìn xem, giờ trông con sáng sủa đáng yêu hẳn lên !”
Cô véo véo đôi má tròn tròn của Tùng Tử. Nghĩ mà buồn — nguyên chủ đây bắt nạt thằng bé chẳng khác gì chủ sai bảo hầu, mà giờ cô đối xử t.ử tế bao lâu, nó một lòng một , còn sợ cô thèm quan tâm đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-82-a.html.]
Nghĩ đến đây, khóe môi Lương Thanh Thanh càng cong lên — thực những khác trong nhà cũng thế, ai là giận, nhưng bởi vì là nên mới đặc biệt bao dung.
“Trời đang mưa, ngoài , nhà chơi với tiểu cô nhé? Tiểu cô vẽ xe tải cho con.” Cô học vẽ từ nhỏ, tuy bỏ dở từ cấp ba, nhưng dùng để dỗ trẻ con thì vẫn thừa sức.
là đời khó lường. Không ngờ tới lúc xuyên thế giới nhặt kỹ năng cũ, dùng để dỗ trẻ con!
Nghe , đầu Tùng T.ử lập tức hiện hình ảnh con ếch xanh và con đại bàng mà cô từng vẽ, mắt sáng rực, lon ton chạy theo cô nhà.
“Thanh Thanh còn vẽ nữa hả?” Hoàng Thục Mẫn tròn mắt ngạc nhiên, “Không Quân Cường bảo con bé học dốt nhất lớp ?”
Vương Hiểu Mai gật đầu: “Hôm chị lén thấy một bức vẽ, lắm, giống y như thật.”
“Thật á?” Hoàng Thục Mẫn tin lắm, nghĩ chắc chị dâu nông cạn, quá lên thôi, cũng chẳng để tâm nữa, bếp giặt đồ.
Mưa lớn kéo dài suốt hai ngày liền, dấu hiệu tạnh. Dân làng rảnh rỗi, chẳng ai đồng , bèn tụm năm tụm ba mái hiên nhai hạt dưa, chuyện phiếm đủ thứ. Nhìn dòng nước đục ngầu cuồn cuộn trong mương thoát nước cửa, ai nấy đều gật gù khen ngợi.
“Đại đội trưởng đúng là cao tay, nghĩ việc nạo mương mùa mưa. Không thì giờ nửa cái thôn ngập sạch !”
“Haizz, việc đó là với lão Trương đấy nhé. Bao nhiêu cái mương trong thôn, chúng mất bốn ngày mới xong cơ mà.” Có vênh váo nhảy nhận công, tuyệt nhiên nhắc gì đến chuyện từng trừ điểm vì chây lười đó.
“Không tệ, lắm!”
“Còn nữa, ai bày cái trò mua vải chống thấm, kiểm tra nhà cửa chống dột, thì chẳng buồn . Kết quả là đêm qua đang ngủ ngon lành, trở một cái thấy nước lênh láng khắp giường, củi thì ướt sạch, sáng nay nhóm bếp mà khói mù mịt cả căn nhà.”