70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 89: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:39:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Thanh Thanh c.ắ.n môi, ngọn núi đất mặt, tim như rơi xuống đáy. Chẳng lẽ... Phạm Diễn Hành thật sự chôn vùi?

Cô do dự vài giây, định bước tới thì Lương Quân Cường kéo : “Đừng, nguy hiểm lắm.”

“Em chỉ xem...” Cô cũng khẩn thiết đến , chỉ thấy bình an mặt .

“Diễn Hành là , chắc chắn . Em đừng lo.” Lương Quân Cường cũng lo, nhưng lúc , chẳng còn gì hơn.

Công tác cứu hộ vẫn đang diễn . Trước khi kết luận, ai dám chắc điều gì.

Lương Thanh Thanh hiểu hết, nhưng vẫn sợ, thể bình tĩnh. Dù , thấy đều lo, cô chỉ thể cố gượng : “Bố, ăn cơm ạ.”

Tay cô siết chặt cán ô, các khớp tay trắng bệch.

Sau bữa ăn, liên quan yêu cầu rời để tránh gây phiền phức. Dù , Lương Thanh Thanh cũng chỉ đành cùng Mã Tú Chi rời .

Trời càng về tối, mưa mỗi lúc một lớn. Tin dữ cuối cùng cũng đến — trong danh sách những chôn vùi tạm thời, tên Phạm Diễn Hành.

Trời tối dần, cả ngôi làng nhỏ chìm trong màn đêm u ám. Mưa như trút nước, gió thổi ngớt, bốn bề chỉ còn một màu xám xịt lạnh lẽo. Dù cố gắng thế nào cũng thể thứ xung quanh, chỉ thấy mưa dày đặc như tấm màn che phủ cả thế gian.

Chỉ một tia sáng leo lét hắt , soi rõ con đường phía , nhỏ hẹp, mờ mịt, dẫn đến nơi vẫn đang còn chôn giấu hy vọng – và cả nỗi sợ hãi tên – trong lòng mỗi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-89-a.html.]

Trời mưa nhiều ngày, đất đường ẩm ướt, bám chặt đế giày như cao dán da chó, giũ mãi sạch, khiến mỗi bước đều nặng nề khó nhọc. Thế nhưng Lương Thanh Thanh như hề , cứ thế bước nhanh về phía .

May mà đường trong làng quá quen thuộc, nhắm mắt cũng sợ nhầm. Nhờ ánh đèn pin rọi từ phía đông làng, thứ xung quanh đều sáng rõ, giúp cô thấy từng đang cặm cụi đào bới trong đống bùn đất.

Người thì nhiều, đàn ông to khỏe, khí yên ắng đến đáng sợ. Chỉ còn tiếng xẻng xúc đất vang lên đều đều. Càng kéo dài thời gian cứu hộ, tâm trạng càng trĩu nặng. Ai cũng hiểu rõ: nếu kịp đưa ngoài, thì...

Lương Thanh Thanh hít sâu một , lặng lẽ chen , im lặng cầm lấy cuốc, bắt chước theo động tác của những xung quanh. Áo mưa gió thổi bay phần phật, hình nhỏ bé của cô giữa một đám đàn ông cao lớn trở nên lạc lõng vô cùng. lúc ai để tâm đến điều đó, tất cả đều đang dốc sức cứu , nào còn để ý đến thứ khác.

Không qua bao lâu, cô cẩn thận dùng tay bới lớp đất chân. Đôi môi run rẩy, mãi một lúc lâu mới thốt lên: “Cứu mạng, cứu mạng! Ở đây !”

Tiếng hô vang lên như sét đ.á.n.h giữa trời quang, những gần đó lập tức chạy tới. Khi rõ bàn tay lộ từ lòng đất, họ giấu nổi vẻ vui mừng, hét lớn: “Mau giúp một tay!”

Rất nhanh, xúm . Người chôn vùi cứu thành công. Lương Thanh Thanh lao tới, dùng khăn tay lau sạch mặt , nhưng ngay đó thất vọng, siết chặt mảnh vải.

Thật , vóc dáng là cô . thấy mặt, cô cam lòng.

“Là con cả nhà họ Ngưu! Vẫn còn thở, nhanh đưa tới bệnh viện! Báo cho nhà!”

Người đàn ông đào lên nhanh chóng đưa . Cả quá trình quá năm phút.

Lương Thanh Thanh bệt xuống đất. Dùng sức suốt thời gian dài khiến tay cô tê cứng, run ngừng. Nghỉ ngơi vài giây, cô chống tay lên cuốc định dậy, nhưng mới vững thì vai ai đó ấn xuống.

Loading...