70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 92: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:39:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bỏ , đừng cản em cứu .”

Lương Thanh Thanh hất tay Lương Quân Cường , nhanh chóng áp môi xuống. Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí ngạc nhiên, ai nấy đều nghĩ cô gái phát điên , thì thấy cô khoanh tay, dùng sức ép n.g.ự.c Phạm Diễn Hành.

“Cô đang ?”

“Không ? Cô bảo là đang cứu .”

c.h.ế.t mà...”

Lời còn dứt, thì một loạt động tác khó hiểu của Lương Thanh Thanh, mới "c.h.ế.t" bắt đầu ho khan!

“Sống ! Sống !”

“Đừng đó nữa, mau đưa bệnh viện!”

Lương Thanh Thanh phịch xuống đất, theo bóng dáng Phạm Diễn Hành khiêng . Đến khi hồn, cô vội vã gọi Lương Quân Cường vẫn đang ngẩn bên cạnh đỡ dậy: “Chúng theo , nếu ai chăm trong bệnh viện thì bây giờ?”

“Ừ ừ, theo mới .” Lương Quân Cường vẫn còn đắm chìm trong hành động cứu thần kỳ của em gái. Anh liếc thấy cô lén lau môi, định gì đó nhưng cuối cùng thôi, chỉ im lặng theo lên chiếc xe kéo đang chạy về phía bệnh viện.

Nói là bệnh viện, thực chỉ là một phòng khám ở xã, chật kín bệnh nhân và nhà, phần lớn đều là nạn nhân trận lũ bùn . Bùn và nước mưa lẫn lộn, đến một chỗ khô ráo để đặt chân cũng .

Phạm Diễn Hành đưa đến đẩy phòng cấp cứu. vì tình hình khả quan, bác sĩ chỉ kịp sơ cứu lập tức đề nghị chuyển lên huyện.

________________________________________

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-92-a.html.]

Mưa lớn xối xả lên những cây hòe cao, ép cành lá rũ xuống. Nước mưa theo tán cây trượt xuống cửa sổ kính, để một vệt dài. Lúc , cửa sổ đẩy hé từ bên trong, lộ một gương mặt rửa sạch.

Gương mặt xinh rạng rỡ giờ đây trông yếu ớt, mệt mỏi như cà sương muối. Mí mắt cô rũ xuống, quầng thâm lờ mờ hiện rõ làn da trắng nõn, như thể bao lâu nghỉ ngơi t.ử tế.

Cổ cô cũng lau qua bằng khăn ướt, nhưng vì gương, nên phần da gần vành tai vẫn còn dính bẩn. Thực tế, ngoại trừ khuôn mặt, cô chẳng thể gọi là sạch sẽ – thậm chí còn bê bết.

Bùn đất khô bám đầy lên tóc, quần áo và da thịt, trông cô chẳng khác nào một tị nạn.

Lương Thanh Thanh hình bóng phản chiếu cửa sổ, đưa tay gỡ mảng bùn khô khỏi tóc, chép miệng chán ghét, đầu đàn ông giường bệnh, lẩm bẩm: “Chờ khỏe xem xử lý thế nào...”

Muốn lời cay độc, nỡ.

“Thôi, chấp bệnh.”

Thầm thấy thật bụng, cô mới bước đến mép giường xuống, đôi mắt đen láy vô thức chăm chú đàn ông đang đó.

Phạm Diễn Hành cao lớn, bộ đồ bệnh nhân mặc cũng trông phần ngắn. Anh nhắm mắt, hàng mi dài rậm rạp, môi tái nhợt chút huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Khác hẳn với vẻ ngoài dễ gần nhưng giữ cách thường ngày, lúc trông phòng , như thể để mặc khác chà đạp.

Không hiểu , Lương Thanh Thanh cảm thấy dáng vẻ của chút... ngoan.

Sau khi cứu chữa, Phạm Diễn Hành qua cơn nguy kịch nhưng vẫn tỉnh . Bác sĩ cũng rõ bao giờ mới tỉnh, chỉ chờ. Khi , cô suýt nữa sợ c.h.ế.t khiếp – chẳng lẽ chôn lâu quá, giờ thành thực vật ? Trên phim đều chiếu như mà!

Vừa nghĩ hỏi.

Bác sĩ đầu gặp nhà bệnh nhân mà mong bệnh nhân tỉnh , khóe miệng giật giật, bảo đến mức đó, dặn cô yên tâm chờ chồng tỉnh.

Loading...