“ là cho, nhưng mà... chẳng chôn vùi ?" Lương Thanh Thanh buột miệng thẳng. Nói xong liền hối hận, chỉ tự vả hai cái.
Một mặt cô thấy quá thẳng thừng, Phạm Diễn Hành mà kiểu gì cũng nghĩ linh tinh. Nếu vì mà ảnh hưởng đến mối quan hệ đang dần lên, phá hỏng kế hoạch công lược, dọa chạy mất thì đúng là lỗ lớn.
Mặt khác cảm thấy lẽ cứ thẳng như mới thể nhanh chóng hái đóa hoa cao ngạo . Nếu cứ trông chờ cái miệng thường xuyên hớ hênh của , thì chẳng bao giờ mới công lược thành công.
Thành càng nghĩ càng rối, biểu cảm mặt cũng méo mó.
Quả nhiên, Phạm Diễn Hành khi xong, im lặng một lúc lâu mới hắng giọng, đó hỏi thẳng: “Em là vì cứu mới ?”
Nghe , Lương Thanh Thanh siết c.h.ặ.t t.a.y hơn nữa, ánh mắt lảng tránh, dám thẳng . Cô trời, đất, thứ trừ , nên cũng chẳng thấy bàn tay đang âm thầm siết chặt tấm ga giường.
Sự im lặng gượng gạo Lương Quân Cường bất ngờ xông phá vỡ.
“Nhanh, nước đây, Diễn Hành mau uống .” Lương Quân Cường, tính tình thô lỗ, chỉ mải lo cho uống nước, chẳng để tâm đến bầu khí ngột ngạt trong phòng. Anh giơ tay kéo nhẹ Lương Thanh Thanh sang một bên, chen giữa hai , đưa cốc nước đến bên miệng Phạm Diễn Hành.
Cảm nhận sự lạnh mát chạm môi, Phạm Diễn Hành liếc qua Lương Quân Cường để Lương Thanh Thanh, thấy cô xoay rời , mới khẽ mỉm : “Cảm ơn Quân Cường, để tự .”
“Khách sáo gì chứ, mau uống .” Lương Quân Cường thấy từ chối nữa, liền buông tay, đặt cốc nước tay .
Vì lâu uống nước, Phạm Diễn Hành tu một cạn sạch, lúc mới thấy như sống . Ngay lúc đó, Lương Thanh Thanh cũng cùng bác sĩ: “Anh mới tỉnh lâu, phiền bác sĩ kiểm tra thêm một chút.”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho may mắn chỉ thương ngoài da, viện hai ngày, theo dõi thêm một thời gian là thể xuất viện. Lương Thanh Thanh cảm ơn liên tục, tiễn bác sĩ tận cửa mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-96-a.html.]
"Tai qua nạn khỏi, chắc chắn sẽ gặp may." Lương Thanh Thanh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, rũ bỏ tâm trạng rối rắm khi nãy, đối diện với Phạm Diễn Hành trở bình thường.
Lương Quân Cường gật đầu đồng tình, nhớ gì đó liền hạ giọng: " , Diễn Hành chôn lâu như mà thương nặng, đúng là trời thương. Anh mấy cứu đó, gãy tay, giờ vẫn liệt lầu."
Nói đến đây, đổi giọng: " lúc Diễn Hành đào lên, hình như còn thở nữa. Nếu nhờ Tiểu ... hu hu..."
Lương Thanh Thanh nhanh tay bịt miệng hai , “Anh hai! Lúc nãy bác sĩ bảo nấu gì nhẹ nhẹ cho ăn, lúc nhà ăn thấy bán cháo ?”
“Hả?” Phạm Diễn Hành bất giác mím môi, lặp lời của Lương Quân Cường.
Thấy phản ứng của Lương Thanh Thanh, lập tức hiểu chuyện gì đang diễn .
Trước ở Bắc Kinh, từng thấy bác sĩ cấp cứu cho bệnh nhân hôn mê.
Trong đó một bước là hô hấp nhân tạo – giúp bệnh nhân thở.
Ghép với lời Lương Quân Cường, chẳng lẽ Lương Thanh Thanh cũng dùng cách đó cứu ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt vô thức dừng đôi môi Lương Thanh Thanh – sắc hồng nhạt như quả đào tiên ngâm nước, hình dáng mềm mại đầy đặn. Anh dám tưởng tượng cảm giác nếu môi cô thật sự chạm ...
Càng nghĩ, tim đập càng nhanh, chỉ chốc lát rối loạn nhịp, hô hấp gấp gáp, lòng bàn tay toát mồ hôi.