Nghĩ đến đây, Lương Thanh Thanh thở dài. Ai ngờ mở miệng ho khan, giờ thì cô chắc chắn: thật sự ốm .
một xu, mua t.h.u.ố.c cũng tiền.
Mà tiền ít ỏi của Lương Quân Cường còn để dành ngày mai mua đồ ăn.
Đây là đầu tiên Lương Thanh Thanh – một tiểu thư như cô – cảm nhận sâu sắc sự bất lực mà nghèo khó mang . Không tiền, ngay cả khi viện cũng chỉ thể dựa chính để chống chọi với bệnh tật.
Ngủ một giấc là khỏi thôi.
Lương Thanh Thanh tự an ủi như , từ bỏ ý định mua thuốc.
Nằm xuống, cô kéo chăn lên cao hơn một chút.
Chẳng bao lâu , Lương Thanh Thanh . khi tỉnh , bên ngoài vẫn tối đen như mực. Cô những thấy khá hơn mà còn cảm giác như đang lò than, đau nhức.
Cổ họng khô rát, thốt nổi thành lời.
Đầu óc mơ màng trống rỗng, cô nuốt nước bọt, mơ màng dậy rót nước uống. động , cô cẩn thận ngã khỏi giường, gáy đập xuống sàn đau đến mức nghiến răng, bật một tiếng "á" đầy đau đớn.
Ngay đó, cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt ai đó đẩy . Ánh đèn hành lang len qua khe cửa chiếu . Lương Thanh Thanh theo bản năng nhắm mắt, nghiêng đầu tránh ánh sáng chói. Rồi bên tai cô vang lên một giọng quen thuộc, mang theo sự sốt ruột che giấu nổi.
“Lương Thanh Thanh! Em chứ?”
Là Phạm Diễn Hành.
Lương Thanh Thanh chỉ lo ôm lấy gáy, đau đến mức thốt nên lời, chỉ thể gật đầu hiệu .
Cô thấy trong khó chịu vô cùng, may mà Phạm Diễn Hành cũng nhận , lập tức sải bước tới, định đỡ cô dậy.
...
... bế lên nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-99-a.html.]
Chỉ trong tích tắc, hai chữ "ngại ngùng" như lan dần giữa hai .
Sao họ quên mất: Phạm Diễn Hành chỉ mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng!
Có khi bây giờ Lương Thanh Thanh còn khỏe hơn .
Im lặng chừng hai giây, cuối cùng Phạm Diễn Hành đành dậy, mặt hiện lên vẻ khó xử hiếm thấy, ấp úng :
“… gọi bác sĩ.”
Lương Thanh Thanh thật sự chịu nổi nữa. Lúc cô cũng còn tâm trí nghĩ đến chuyện tiền nong, chỉ “Vâng” một tiếng lời, rời . Đợi đến khi bình tĩnh , cô mới chống tay ga giường, gắng gượng lên mép giường.
Không lâu , đèn trong phòng bệnh bật sáng. Phạm Diễn Hành cùng bác sĩ bước . Trước tiên bác sĩ đo nhiệt độ cho cô, hỏi han các triệu chứng.
Lương Thanh Thanh tựa đầu giường, ánh mắt rơi lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phạm Diễn Hành đang chăm chú lắng lời dặn của bác sĩ. Hàng mi cụp xuống, đường nét khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ nghiêm túc toát lên sự điềm đạm, ít .
“Cần chú ý là đủ , nhớ hết ?”
Thấy Phạm Diễn Hành gật đầu, bác sĩ liếc một cái sang Lương Thanh Thanh, bỗng đổi giọng nghiêm túc:
“Vợ chồng cùng ốm, đúng là khó cho hai thật đấy.”
Nghe , Phạm Diễn Hành thoáng ngẩn , vành tai ửng đỏ. Anh mở miệng định giải thích:
“Chúng …” vợ chồng.
Chưa kịp xong, bác sĩ cắt ngang:
“Phải chuyện nghiêm túc với mới . Cậu vất vả lắm mới giữ cái mạng, mới tỉnh dậy, cơ thể còn yếu, đừng chạy lung tung. thấy vợ vẫn ở đây đấy thôi?”
“Bảo chịu khó một chút, lo liệu nhiều hơn. Dạo nhất vợ chồng son các nên hạn chế tiếp xúc, đừng lây bệnh qua .”
“Viện phí của thì thể ghi sổ của thôn, còn cô thì . Bệnh viện chỉ cho nợ tối đa ba ngày, nhớ đóng sớm. Không chuyện gì khác thì bảo vợ lấy thuốc, đừng chạy lên chạy xuống nữa.”