A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 292: Tiểu Hôi là Thái tử Yêu tộc
Cập nhật lúc: 2025-10-05 04:53:01
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang chân núi, A Chiêu đột nhiên cảm giác gì đó, lập tức dừng bước, ngẩng phắt đầu về một hướng.
Lý Kinh Tuyết cũng chau mày, theo bản năng về hướng .
Diệp Phong Dương men theo nơi luồng yêu lực kinh truyền đến, từ đó cảm nhận khí tức trong yêu lực thể thiêu đốt vạn vật giữa trời đất.
A Chiêu :
“Là Tiểu Hôi.”
Cô bé nhớ rõ luồng yêu lực , lúc Tiểu Hôi phun lửa trong Thanh Liên bí cảnh, chính là tỏa thở như thế.
Tiểu Bạch:
“Là nó.”
Nghe , A Chiêu nôn nóng cưỡi kiếm bay vút lên, bỏ cho cha nương một câu:
“A cha, a nương, con xem , a cha, bảo vệ a nương cho .”
Lý Kinh Tuyết vội lấy đan lô, điều khiển pháp khí đuổi theo.
Diệp Phong Dương bỏ phía : …
“Ong ong!”
Huyền Viễn kiếm bên hông rung lên hai tiếng, kéo tinh thần trở , vội vàng đuổi theo.
Diệp Phong Dương lẩm bẩm:
“Nếu bỏ chạy bây giờ, bọn họ sẽ tìm thấy ?”
Huyền Viễn kiếm: ???
“Ong ong ong!”
Nó rung càng thêm dữ dội.
“Ta chỉ đùa thôi, đừng tức giận.”
Diệp Phong Dương vuốt vỏ kiếm, cưỡi kiếm theo sát hai .
Từ xa, A Chiêu thấy trong vùng đất đầy tuyết trắng một đốm sáng đỏ rực, giống như ngọn lửa cháy hừng hực.
Ngọn lửa như đang cực kỳ phẫn nộ, đuổi theo chúng yêu xung quanh mà thiêu đốt.
Chung quanh, bầy yêu gào thét, hoảng loạn né tránh hỏa diễm từ trút xuống.
A Chiêu kỹ, phát hiện kẻ đang ngọn lửa khổng lồ đuổi đánh, , đuổi thiêu, chính là đám yêu Vũ Nhất đang tìm tung tích của thái tử yêu tộc.
Vũ Nhất né ngọn lửa kinh khủng , lớn tiếng kêu:
“Điện hạ, chúng là một nhà, đừng phun lửa nữa!”
“Điện hạ, chúng là đồng tộc mà!”
“Ào!”
Một đoàn hỏa cầu to bằng nắm tay phóng thẳng về phía mặt , kịp chạm thấy sức nóng ghê gớm.
Vũ Nhất nhanh nhẹn né sang một bên, hô to:
“Điện hạ đang bạo phát, mau tìm cơ hội đ.á.n.h ngất ngài !”
Đám đồng bạn:
“Đánh thế nào? Aaa, lửa đến nữa !”
“Điện hạ bay quá cao, đ.á.n.h đến, bảo Khổng lão bay lên bắt .”
Khổng lão gọi tên liền nổi giận:
“Ta bắt thế nào?
Chạm lửa của điện hạ thì thành chim mất!”
Hỏa diễm liên tục rơi xuống.
Dù Vũ Nhất và đồng bạn kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, tạm thời tránh hết lửa, nhưng trong lòng càng thêm nặng nề.
Điện hạ bạo phát thế bao giờ mới ngừng , mà yêu lực của bọn họ hạn, sớm muộn cũng thiêu c.h.ế.t mất.
“Xì~~”
Hỏa diễm rơi xuống tuyết, tuyết lập tức tan thành nước, cả mặt đất lộ cũng bắt lửa cháy bừng.
Khói trắng cuồn cuộn bốc lên.
A Chiêu Thu Ý kiếm, đoàn lửa phun bốn phía cùng cảnh Vũ Nhất và đồng bạn chật vật trốn chạy, vô cùng đồng tình, đồng thời cô bé ngơ ngác tìm quanh:
“Ở đây rõ ràng khí tức của Tiểu Hôi, thấy nó ?”
Nơi nguy hiểm thế , mau tìm nó để đưa thôi.
Tiểu Bạch vai cô bé giơ móng chỉ đoàn lửa đang điên cuồng :
“Kia, chẳng là nó ?”
A Chiêu: …
“Đó là Tiểu Hôi?”
Cô bé kinh hãi.
Tiểu Bạch:
“, là nó.”
Nghe , A Chiêu nheo mắt, kỹ trong ngọn lửa sáng rực, mơ hồ thấy đôi cánh, móng vuốt và cái đầu đang phun lửa.
“Sao thành thế ?”
A Chiêu lo lắng.
“Tiểu Hôi!”
Cô bé lớn tiếng gọi về phía đám lửa .
Tiểu Bạch giật nảy, lông dựng :
“Ngu ngốc, đừng gọi bậy, lỡ nó lao đến thì chúng tiêu đời đó!”
lúc , ngọn lửa giận dữ giữa trung đột nhiên khựng , đầu về phía A Chiêu.
A Chiêu đối diện một đôi mắt vàng rực đầy phẫn nộ, cô bé sững .
Dù hợp thời điểm, nhưng cô bé vẫn bất giác nghĩ:
Mắt của Tiểu Hôi khi trưởng thành thật giống đôi mắt vàng của Tiểu Bạch khi dùng sức mạnh.
Chim lửa đang cháy rực cả bốn phía ngẩng đầu thét dài, dang cánh lao thẳng về phía A Chiêu.
Tiểu Bạch ngọn lửa càng lúc càng gần, gào to:
“Đừng qua đây! Sẽ c.h.ế.t đó, chạy mau!”
Câu “chạy mau” là hét với A Chiêu.
A Chiêu cũng cảm nhận nhiệt độ kinh khủng, đang định cưỡi kiếm bỏ chạy thì bỗng thấy con chim lửa trong nháy mắt tắt sạch lửa, đó lộ một con chim to hơn cả A Chiêu, thảm.
Trên nó chỗ thì trụi lông, chỗ thì còn lông tơ xám, xen lẫn vài chiếc lông đỏ cứng, chung là .
“Chíp~”
Con chim xí cất tiếng kêu đầy ấm ức tội nghiệp, cắm đầu nhào lòng A Chiêu.
Thu Ý kiếm chân A Chiêu lắc lư dữ dội, cô bé miễn cưỡng định hình.
Lý Kinh Tuyết từ phía đưa tay đỡ nhi nữ, thấy cô bé vững mới yên tâm thu tay .
A Chiêu ôm đầu Tiểu Hôi, sờ chỗ trụi lông:
“Tiểu Hôi, xảy chuyện gì ? Có thương ?”
“Chíp chíp!”
Tiểu Hôi kêu đầy ấm ức, định nhào cả lòng A Chiêu cầu an ủi như .
Rất nhanh, nó phát hiện tiểu cô nương mắt nhỏ nhiều, chỉ nhúc nhích cái đầu thôi cũng cô bé chao đảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-292-tieu-hoi-la-thai-tu-yeu-toc.html.]
Nhận điều đó, Tiểu Hôi lập tức dám cử động.
A Chiêu hỏi:
“Có thương ? Để xem.”
Cô bé đáp xuống tuyết, kiểm tra cẩn thận.
Tiểu Hôi phối hợp, bảo xoay thì xoay, bảo giơ cánh thì giơ, ngoan ngoãn lạ thường.
Đám yêu Vũ Nhất cảnh , ngỡ như hoa mắt, hoặc thiêu c.h.ế.t , cảnh mắt chỉ là ảo giác khi chết.
Sau khi chắc chắn Tiểu Hôi vết thương nào, A Chiêu thở phào, vỗ vỗ cái đầu giờ cao hơn :
“Không thương là .”
“Chíp~”
Tiểu Hôi cọ đầu mặt cô bé.
A Chiêu mỉm , bỗng Tiểu Hôi phát tiếng gầm gừ đầy cảnh giác.
Tiểu cô nương đầu, thấy Vũ Nhất và đồng bạn chật vật, mặt mũi lấm lem, quần áo rách nát, tai và đuôi cháy sém.
Cô bé cúi đầu tạ ơn:
“Vũ Nhất, đa tạ ngươi giúp tìm a .”
Vũ Nhất vốn choáng váng vì cảnh điện hạ đang bạo phát ngoan như cún mặt cô nhóc, giờ cô nhóc càng kinh hãi:
“A ngươi?”
“ , nó tên Tiểu Hôi, tử chuyên huấn thú xem qua, bảo nó là đực.”
A Chiêu vuốt đầu nó đáp.
Tiểu cô nương thấy Tiểu Hôi cảnh giác với đám Vũ Nhất, liền dỗ dành:
“Đừng sợ, Vũ Nhất là bằng hữu của a tỷ.”
“Hữu... A Chiêu tiểu hữu, nó… nó là điện hạ của chúng .”
Vũ Nhất .
Động tác dỗ dành Tiểu Hôi của A Chiêu khựng , gương mặt non nớt thoáng ngỡ ngàng lộ vẻ kinh ngạc:
“Cái gì?”
“Ngươi nhầm !”
Cô bé cau mày.
“Vỏ trứng của Tiểu Hôi màu xám, hoa văn vàng.”
“ nó chính là điện hạ.
Ngươi xem, Du Ngư châu phản ứng, tỏa sáng đỏ rực.”
Vũ Nhất giơ hạt châu sáng rực, bên trong cá nhỏ đỏ rực phát sáng rực rỡ.
A Chiêu: …
Hình như thật sự phản ứng.
“Còn nữa, trong huyết mạch bệ hạ Kim Ô.
Vừa ngọn lửa từ điện hạ chính là hỏa diễm Kim Ô tổ truyền.”
Vũ Nhất vội giải thích.
A Chiêu xong chút nghi ngờ, Tiểu Hôi kỹ hơn, hỏi nó:
“Ngươi là thái tử yêu tộc?”
“Chíp?”
Tiểu Hôi trụi lông nghiêng đầu, ngơ ngác, đó lắc mạnh đầu phủ nhận.
A Chiêu sang Vũ Nhất:
“Nó bảo .”
Vũ Nhất:
“Nó đúng là thái tử của yêu tộc.”
A Chiêu theo bản năng Tiểu Bạch vai:
“Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch lười biếng:
“Có vẻ là .”
“ vỏ trứng của Tiểu Hôi hoa văn vàng mà.”
A Chiêu nghĩ mãi thông.
Tiểu Bạch:
“Có thể lúc trứng lăn trốn, dính bụi thành như .”
A Chiêu: …
Còn kiểu đó ?
“Vậy vết nứt vỏ trứng thì ?”
Tiểu Bạch liếc cô bé đầy ẩn ý:
“Ai , khi va đó thôi.”
Vũ Nhất thấy cô bé và linh thú thì thầm điều gì, bước lên hai bước, gọi:
“Điện hạ, xin hãy cùng chúng trở về.”
Tiểu Hôi lập tức dựng lông, gầm gừ đe dọa.
Vũ Nhất dừng bước, chỉ vì điện hạ tỏ rõ bất mãn, mà còn vì lưng tiểu cô nương còn nữ tu mặt lạnh và nam tử vẻ mặt âm trầm.
Hắn: …
Hình như trêu nổi.
bọn tìm kiếm điện hạ bao ngày, chẳng lẽ mang về?
Vũ Nhất nghĩ ngợi, :
“A Chiêu tiểu hữu, a ngươi chính là thái tử của yêu tộc , tộc đều mong ngài trở về.
Hay là, ngươi khuyên ngài theo chúng ?”
A Chiêu , Tiểu Hôi, hỏi:
“Ngươi về yêu tộc ?”
“Chíp!”
Tiểu Hôi lắc đầu như trống lắc tay.
A Chiêu sang:
“Nó .”
Vũ Nhất: …
Hắn thấy .
Hắn điện hạ đầy bướng bỉnh, bất đắc dĩ đau đầu.
Chợt, chú ý thấy điện hạ hình như dính tiểu cô nương , bèn thử dò hỏi:
“A Chiêu tiểu hữu, là ngươi đến yêu tộc khách?”
“Không.”
A Chiêu lắc đầu từ chối ngay.
“Ta còn chuyện quan trọng .”
Tìm Tiểu Hôi , việc tiếp theo tất nhiên là tìm nơi yên tĩnh cho a cha ăn Tiêu Ma Đan, trừ bỏ tâm ma, cô bé rảnh rỗi để chơi.
bây giờ Tiểu Hôi lộ phận thái tử yêu tộc, liệu còn thể để a cha uống Tiêu Ma Đan ngoài ?
Nếu yêu g.i.ế.c Tiểu Hôi đến quấy rầy thì ?
Tiểu Bạch từng , khi uống Tiêu Ma Đan vận chuyển linh lực dẫn thuốc, cần nơi yên tĩnh tuyệt đối.
Hay là, về Kiếm Tông thôi.
Tru Tiên kiếm trận do a cha tự tay bố trí nhất định an , ai quấy rầy.