A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 293: Ta phải giải quyết chính sự trước rồi mới đến Yêu tộc

Cập nhật lúc: 2025-10-05 05:49:37
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy… điện hạ chịu theo bọn về yêu tộc ?”

Vũ Nhất do dự, ôm chút hy vọng mà hỏi.

 

A Chiêu liếc Tiểu Hôi đang tủi một bên:

“Nếu nó thì sẽ để nó .”

 

Cô bé sẽ giống như a , a tỷ của , một a tỷ .

Khi Tiểu Hôi hiểu chuyện, cô bé sẽ dạy nó nhiều điều, cũng sẽ là một a tỷ chu đáo, quan tâm và cảm thông.

Cho nên, nếu Tiểu Hôi về nhà, cô bé sẽ ngăn cản.

 

Tiểu Hôi thì lắc đầu như trống lắc, miệng còn phát mấy tiếng kêu kỳ quái, cực lực biểu thị .

 

Vũ Nhất lộ vẻ khó xử:

“Điện hạ, bệ hạ vẫn luôn mong ngóng ngài trở về.

Từ khi ngài mất tích,  ăn ngủ chẳng yên, gầy nhiều.”

 

“A, yêu hoàng là cha của Tiểu Hôi ?”

A Chiêu tò mò hỏi.

 

Vũ Nhất lắc đầu:

“Không .”

 

“Vậy là a nương nó?”

 

Vũ Nhất tiếp tục lắc đầu:

“Cũng .”

 

A Chiêu lập tức cảnh giác:

“Không cha cũng chẳng nương, chẳng lẽ các ngươi là bọn buôn ?”

 

Cô bé vẫn nhớ trong tu chân giới những kẻ chuyên bắt cóc trẻ con.

 

“Không, ! Chúng là yêu !”

Vũ Nhất vội vàng giải thích.

“Yêu hoàng bệ hạ là… ngoại công của điện hạ.”

 

“Ngoại tổ phụ?”

 

.”

Vũ Nhất gật đầu, giọng nặng nề.

“Mấy trăm năm , yêu hoàng bệ hạ một vị công chúa lưu lạc bên ngoài.

Người tìm kiếm tung tích công chúa nhiều năm, mãi đến năm mươi năm mới tin tức.

Chỉ tiếc…”

 

Tiếc rằng công chúa khi ngọc nát hương tiêu, nhưng trong lúc lâm chung vẫn ôm chặt một quả trứng mang vằn kim văn.

 

Yêu hoàng nhận đó là vân văn chỉ riêng tộc Kim Ô mới .

Ông lập tức đem quả trứng mang về yêu tộc.

 

Vì quá thương tâm khi mất ái nữ, yêu hoàng quyết định bù đắp cho đứa trẻ kịp phá vỏ , lập nó thái tử yêu tộc.

 

A Chiêu kêu lên:

“Chưa phá vỏ cũng thể thái tử ?”

 

Vũ Nhất lúng túng:

“Thực trong bốn vị yêu vương ba vị phản đối.

bệ hạ quá đau lòng vì mất nhi nữ, liền đ.á.n.h cho ba vị một trận, rằng ngay cả nhi nữ ruột cũng mất , tiểu điện hạ là huyết mạch duy nhất, chỉ dành cho nó thứ nhất đời.”

 

A Chiêu:

Vị yêu hoàng quả thật là võ đức hừng hực, hệt như kiếm tu Kiếm Tông.

 

“Vậy, ba vị yêu vương đ.á.n.h xong thì đồng ý ?”

 

Vũ Nhất lắc đầu:

“Không. Ba vị đó liên thủ đ.á.n.h ngược bệ hạ, nhưng kết quả vẫn  một chọi ba, đ.á.n.h thêm một trận nữa.”

 

A Chiêu: …

 

“Về , bệ hạ tuyên bố với bộ yêu tộc rằng kim văn vỏ trứng chính là ‘Phản Tổ Kim Văn’ của tộc Kim Ô.

Nhờ , những kẻ phản đối mới chịu yên . Có điều…”

 

Vũ Nhất ngập ngừng, dường như gì đó nhưng thôi.

 

“Điện hạ, xin ngài hãy theo chúng trở về .”

Vũ Nhất khẩn thiết khuyên.

 

Tiểu Hôi kêu lên mấy tiếng phản đối, trốn lưng A Chiêu, lấy thể nhỏ bé của cô nhóc che chắn cho .

nó nhanh chóng phát hiện A Chiêu đủ cao để che nó nữa.

 

Thế là, Tiểu Hôi dứt khoát vùi đầu tuyết, tự tạo cho cảnh mắt thấy thì lòng phiền.

 

Mọi : …

 

“A Chiêu tiểu hữu, điện hạ với yêu tộc cực kỳ trọng yếu.

Nó  ngươi, nên… thể phiền ngươi mang nó về yêu tộc ?

Bệ hạ ngày đêm lo lắng cho điện hạ.”

 

“Ngươi là ân nhân của yêu tộc chúng .

Nếu thể hộ tống điện hạ bình an trở về, bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng.”

Vũ Nhất thử dùng lợi ích dụ dỗ.

 

A Chiêu , thong thả :

“Có thể.”

 

Tiểu Hôi còn nhà trông mong nó trở về, cô bé sẽ ngăn cản tình đó.

 

Vũ Nhất mừng rỡ, quả nhiên lợi dụ hiệu quả:

“Vậy chúng ngay bây giờ.”

 

“Không .”

A Chiêu lắc đầu, gương mặt nghiêm túc:

“Ta , còn việc quan trọng , về Kiếm Tông.

Đợi xong việc, sẽ đưa Tiểu Hôi đến yêu tộc.”

 

“Chuyện …”

Vũ Nhất do dự.

 

Ngay lúc đó, một yêu tộc hình vạm vỡ lưng nhịn bất mãn:

“Nhân tộc thật lắm chuyện! Vũ Nhất, cần gì phí lời, trực tiếp cướp điện hạ mang về yêu tộc là xong.”

 

Hắn tháo cây riều lớn  lưng .

 

Vũ Nhất mặt biến sắc, phắt , tát mạnh lên đầu :

“Ngươi c.h.ế.t ?”

 

Yêu tộc vác riều đ.á.n.h phục:

“Hôm nay ngươi , hệt như con rùa rụt cổ, chẳng giống ngươi chút nào.”

 

Toàn Vũ Nhất rét lạnh, nghiến răng, hạ giọng:

“Ngươi thấy nam nhân tiểu cô nương ?

Đó chính là Dương Thần Thiên Tôn!”

 

Ban nãy, khi đồng bạn hỏi A Chiêu là ai, Vũ Nhất chỉ qua loa rằng đó là tiểu cô nương Kiếm Tông mà quen, dám nhắc đến phận thật.

 

“Dương Thần Thiên Tôn? Chính là vị mạnh nhất tu chân giới?”

Yêu tộc vác riều ngẩn , ánh mắt bỗng lóe sáng.

 

Vũ Nhất suýt tưởng hoa mắt, ngờ thấy mắt đối phương phát sáng.

 

Hắn trầm giọng:

, chính là . Chuyện năm năm , các ngươi chắc cũng , bởi vì Đông Phương gia và Nam Cung gia dám chọc giận nhi nữ của , thiên tôn hai lời, trực tiếp g.i.ế.c lão tổ Đông Phương gia cùng phu phụ gia chủ tiền nhiệm của Nam Cung gia.”

 

“Không c.h.ế.t thì ngoan ngoãn, đừng gây chuyện.”

 

Đông Phương gia và Nam Cung gia đều là đại thế gia hàng đầu của nhân tộc, Đông Phương gia thậm chí còn kết giao với yêu tộc, nên mấy yêu tộc ở đây tự nhiên từng chuyện .

 

Nghe lời Vũ Nhất, tất cả vội vàng gật đầu, tỏ vẻ tuyệt đối tìm chết.

Ừm, ngoại trừ gã vác riều , mắt sáng rực, bước lên một bước:

“Ta tỷ thí với một phen…”

 

“Thí đấu cái đầu ngươi!”

Vũ Nhất đ.ấ.m thẳng bụng , khiến đau đến gập .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-293-ta-phai-giai-quyet-chinh-su-truoc-roi-moi-den-yeu-toc.html.]

“Ngươi c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t một , đừng lôi bọn theo!”

 

Gã ôm bụng ngẩng lên khó khăn:

“Ta chỉ nghĩ, nếu thắng , chứng minh mạnh hơn nhất nhân tu chân giới, chẳng sẽ nở mày nở mặt cho yêu tộc ?”

 

Vũ Nhất lạnh mặt:

“Ta , tìm c.h.ế.t thì đừng lôi chúng .”

 

Những yêu tộc khác đồng loạt gật đầu tán thành.

 

Ngay lúc , giọng mềm mại của A Chiêu vang lên:

“Các ngươi bàn bạc xong ? Nếu đánh, cũng ngại .”

 

Dù a cha tay, cô bé và a nương cũng thể dùng đan d.ư.ợ.c hạ gục tất cả bọn họ.

 

Vũ Nhất lập tức nở nụ rạng rỡ:

“A Chiêu tiểu hữu, ngươi hiểu lầm , tất nhiên là đánh.

Chúng cũng hiểu .

thể theo các về Kiếm Tông ?

Đợi ngươi xong việc, chúng cùng trở yêu tộc.”

 

A Chiêu ngẫm nghĩ:

“Các ngươi đợi chút , thương lượng với a nương và a cha .”

 

Vũ Nhất: …

 

Trong lòng thầm nhủ:

Thì ngươi chẳng chủ gì!

 

ngoài mặt vẫn nghiêm trang:

, nên hỏi ý trưởng bối.”

 

A Chiêu mở cách âm trận pháp pháp bảo, bao phủ cô bé, Lý Kinh Tuyết, Diệp Phong Dương cùng Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Hôi trong.

 

A Chiêu cha nương:

“Chuyện là như thế đó. A cha, a nương, hai  thấy ?”

 

Diệp Phong Dương im lặng.

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu A Chiêu, dịu dàng :

“A Chiêu xử lý .”

 

Không vì A Chiêu là nhi nữ mà khen, mà bởi trong suốt cuộc đối thoại , nếu đổi thành khác, chắc Vũ Nhất dắt mũi.

A Chiêu vẫn kiên trì nguyên tắc, bất chấp lợi dụ uy hiếp, đều thẳng thắn đáp .

Thật sự giỏi!

 

“Vậy khi giải quyết xong, chúng cùng họ đến yêu tộc ?”

A Chiêu cọ đầu lòng bàn tay a nương.

 

Lý Kinh Tuyết trầm ngâm:

“Được. Với tình trạng của Tiểu Hôi, về yêu tộc một chuyến cũng .”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Ừm?”

 

Lý Kinh Tuyết giấu cô bé:

“Ta vốn tưởng Tiểu Hôi chỉ là linh cầm bình thường, còn mang chút tiên thiên khiếm khuyết.

Không ngờ nó là Kim Ô phản tổ.

Huyết mạch Kim Ô đặc biệt, trưởng thành nhanh, nhưng Tiểu Hôi lớn chậm khác thường.

Đến Yêu tộc, thể lợi cho nó.”

 

A Chiêu sang Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch cũng gật đầu:

“A nương ngươi đúng.

Nó phá vỏ xong   ăn vỏ trứng, đúng là chút vấn đề.

Đến yêu tộc, lợi nhiều hơn hại.”

 

“Chíp chíp…”

Tiểu Hôi kêu hai tiếng tình nguyện.

 

Lý Kinh Tuyết mỉm :

“Nói chừng, ngươi sẽ mạnh hơn, mạnh lên  thì thể bảo vệ A Chiêu.”

 

“Chíp!”

Nghe , Tiểu Hôi lập tức phấn chấn, vỗ cánh tỏ vẻ bản đồng ý đến cái nơi gọi là yêu tộc .

 

A Chiêu:

“Được, thể để họ theo chúng về Kiếm Tông ?”

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ ngợi gật đầu:

“Có thể.”

 

Tiểu Bạch:

“Được.”

 

Lúc , Diệp Phong Dương vốn im lặng mới lên tiếng:

“Vậy… cái việc quan trọng của ngươi là gì?”

 

A Chiêu a cha đầy bất lực:

“A cha quên ? Con và a nương chữa khỏi bệnh trong đầu của a cha đó.”

 

Diệp Phong Dương: …

 

A Chiêu giải trừ cách âm, quyết định của cho Vũ Nhất:

“Chúng sẽ về Kiếm Tông , xong việc cùng Tiểu Hôi theo các ngươi đến yêu tộc.”

 

“Đa tạ A Chiêu tiểu hữu.”

Vũ Nhất cảm kích.

 

“Vậy thôi, về Kiếm Tông ít nhất cũng mất nửa tháng.”

A Chiêu thở dài.

 

Quãng đường quá xa, giữa chừng xảy chuyện gì .

Nhỡ a cha đột nhiên phát điên mặt thì to chuyện.

Đến lúc đó, cả tu chân giới đều a cha cô bé đầu óc vấn đề mất.

 

“A Chiêu tiểu hữu về Kiếm Tông, pháp bảo .

Một ngày ngàn dặm thành vấn đề, từ cực Bắc về Kiếm Tông chỉ mất năm ngày thôi.”

 

Mắt A Chiêu sáng rỡ:

“Thật chứ?”

 

Pháp bảo Vũ Nhất mang theo chính là một chiếc linh chu thượng phẩm, yêu hoàng ban cho khi rời yêu tộc.

Loại linh chu tiêu hao linh thạch kinh khủng, nếu tình huống khẩn cấp, tuyệt dùng.

nay liên quan đến thái tử điện hạ, dĩ nhiên lấy , mong A Chiêu sớm xong việc, đó yêu tộc càng nhanh càng .

 

Vũ Nhất thả chiếc linh chu cỡ bàn tay phát bảy sắc ánh quang xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, nó lớn lên thành một con thuyền ba tầng.

 

A Chiêu bất ngờ, lời mời của Vũ Nhất, cô bé liền bước lên thuyền .

Mọi lượt lên, linh chu chậm rãi bay lên.

 

Vũ Nhất ở boong thuyền điều khiển, ngoái A Chiêu, trong lòng thầm nghĩ:

Có nên nhân cơ hội đưa họ thẳng về yêu tộc luôn ?

 

“A, Vũ Nhất.”

A Chiêu đột nhiên đầu gọi

“Chúng yêu tộc nhé.”

 

Vũ Nhất giật thót, khiếp sợ.

Đứa bé thể thấu tâm tư chứ!

Hắn lập tức dẹp hết ý nghĩ, chuyên tâm điều khiển linh chu bay về Kiếm Tông.

 

"Vút!"

Linh chu bảy sắc lướt nhanh qua bầu trời cực Bắc, rừng tuyết tùng phía yên ắng.

 

Đột nhiên, từ lớp tuyết dày một bàn tay thò lên.

Một bóng chật vật chui khỏi tuyết, thở hổn hển.

Trên đó đầy dấu vết lửa thiêu, tóc và mũi đều cháy trụi, hình dạng cực kỳ dữ tợn.

 

Trong mắt đó lóe lên tia hận thù:

“Kiếm Tông Minh Chiêu, món nợ ghi nhớ.”

Loading...