A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 294: Ký ức có giá trị

Cập nhật lúc: 2025-10-05 06:52:38
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một bóng đen bao phủ lấy ảnh ngôi lên trong tuyết , kẻ đến dùng áo choàng đen trùm kín , ngay cả một ngón tay cũng lộ .

 

Khuôn mặt dữ tợn ngẩng lên về phía áo choàng đen, nghiến răng căm hận :

“Ta g.i.ế.c con nhóc đó!”

 

Người tuyết đó chính là A Cô, kẻ mấy ngày cưỡng ép mang Tiểu Hôi , còn nó phun một ngọn lửa lên .

 

A Cô mấy ngày nay vẫn lăn lộn tuyết, nhưng ngọn lửa nó dường như bao giờ tắt, nó gào thét, rên rỉ trong đau đớn, nhưng lửa vẫn cháy bừng bừng, nó  c.h.ế.t cũng c.h.ế.t .

 

lúc tuyệt vọng nhất, nó gặp áo choàng đen .

Chính tay dập tắt ngọn lửa đáng sợ , ném nó  lớp tuyết dày để hạ nhiệt.

 

“Ngươi g.i.ế.c con nhóc đó, trả giá lớn, ngươi cũng cam tâm ?”

Giọng của áo choàng đen phân biệt nổi là nam nữ, già trẻ.

 

“Đương nhiên! Cho dù chết, cũng kéo con nhóc đó theo.”

Trong mắt A Cô bùng lên ngọn lửa hận thù.

Nếu do Minh Chiêu, nó  thành thế .

 

“Rất .”

Áo choàng đen tỏ hài lòng, tiến đến gần A Cô.

 

Trong lòng A Cô bỗng dấy lên dự cảm , nó theo bản năng lùi :

“Vậy… gì? Ngươi cũng thù với Minh Chiêu đúng ?

Ta thể hợp tác với ngươi, cùng g.i.ế.c con nhóc thối đó.”

 

“Đương nhiên.”

Áo choàng đen dường như đang

“Ngươi chỉ cần dâng hiến linh hồn của .”

 

“Cái gì?”

A Cô ngẩn , khi nhận ý tứ trong lời liền xoay bỏ chạy.

đối phương một tay bóp chặt lấy đầu nó.

 

Khoảnh khắc đó, nó cảm thấy linh hồn đau đớn tột cùng, tựa như một luồng khí lạnh chui tận sâu linh hồn, khiến run rẩy, giống như đang xé linh hồn nó thành vô mảnh vụn.

 

Đau.

Rất đau!

 

“Áaaaaaa!!!”

Tiếng thét thê t.h.ả.m vang lên, ánh mắt A Cô trợn lớn, dần mất thần sắc.

Áo choàng đen buông tay, nó liền ngã gục xuống đất, tắt thở.

Nó chết ...

 

Trong lòng bàn tay áo choàng đen xuất hiện một quang cầu đỏ rực.

 

Hắn nó, lẩm bẩm:

“May mà tay kịp, bằng con ngốc để lửa thiêu sạch cả linh hồn .

Để xem thử… ký ức của ngươi giá trị gì .”

 

Áo choàng đen nhanh chóng lướt qua ký ức của A Cô.

Sau khi xem xong, khẽ tặc lưỡi, một tay bóp nát quang cầu :

“Dương Thần mất trí nhớ? Thú vị đấy.”

…………

 

Đây là đầu tiên A Chiêu bằng linh chu, cô bé hứng thú dạo một vòng boong thuyền.

Linh chu bay cực nhanh, nhưng giống phi kiếm, gió thổi vù vù dữ dội, mà dịu nhẹ.

 

Quan sát kỹ, cô bé phát hiện một pháp trận trong suốt bao phủ cả chiếc linh chu.

Dạo xong một vòng, cô bé tựa mạn thuyền, ngẩn ngơ từng đám mây trắng bỏ phía .

 

Tiểu Hôi bám sát từng bước, sợ rằng Vũ Nhất và những kẻ khác giống như tên , bất ngờ tay cướp nó .

 

“À đúng !”

A Chiêu chợt nhớ, đầu hỏi Tiểu Hôi:

“A Cô ?”

 

Tiểu Hôi ngẩn , nghiêng đầu:

“Chíp?”

 

Ai thế?

 

A Chiêu:

“Chính là kẻ bắt cóc ngươi đó.”

 

Vừa nhắc đến kẻ , Tiểu Hôi lập tức nhớ .

lăn đất, lăn mấy vòng, kêu ‘chíp chíp’ vài tiếng, há miệng phun , nhảy dựng lên, vỗ cánh bay quanh A Chiêu.

 

A Chiêu: …

Ờ…

 

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, thử đoán:

“Nó bắt cóc ngươi, ngươi giãy giụa, đau, ngươi phun lửa nó, đó đầu bỏ chạy luôn đúng ?”

 

“Chíp!”

Tiểu Hôi gật đầu lia lịa, xác nhận cô bé đoán trúng.

 

Diệp Phong Dương, vẫn lặng lẽ quan sát, thầm nghĩ:

Sao đoán thế nhỉ?

 

“Bị ngọn lửa của ngươi đốt ?”

A Chiêu cau mày.

 

Cô bé quên trong Thanh Liên bí cảnh, chỉ một tia lửa nhỏ của Tiểu Hôi khủng khiếp thế nào.

 

Cô bé sang xác nhận với Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, nó chết chứ?”

 

“Bị Kim Ô phun lửa, chắc chắn c.h.ế.t thôi.”

Tiểu Bạch đáp.

 

A Chiêu:

“Ngươi thể xem thử ?”

 

Tiểu Bạch ngẩng đầu cô bé, gì.

 

A Chiêu nghiêm túc:

“A tỷ và a  đều từng , trong tu chân giới kỳ nhân dị sĩ nhiều lắm.

Như nhà đây, bình thường rơi xuống Vực Diệt Tiên đều chết, mà nhà rơi ba đều sống cả.

A tỷ a  dặn , xem thường kẻ địch, tận mắt họ tắt thở, kẻo để sót một mạnh hơn, gây rắc rối.”

 

Tiểu Bạch hỏi:

“Nếu nó còn sống, ngươi định thế nào?

Giết luôn ?”

 

“…”

A Chiêu im lặng, chau mày:

“Chưa nghĩ xong.”

 

Nó mạo danh cô bé khắp nơi gây họa, còn bắt cóc Tiểu Hôi, đều là sai.

cũng đến mức đáng chết.

 

“Có ! Ta sẽ bắt nó, nhốt đại lao của Đạo Minh.”

A Chiêu nghĩ cách.

 

Tiểu Bạch: …

 

“Được , để xem.”

Đôi mắt đen kịt của nó lóe ánh kim quang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-294-ky-uc-co-gia-tri.html.]

Chỉ mấy thở , kim quang tan , nó với A Chiêu:

“Không cảm nhận khí tức nào cả.

Tương lai của nó là một mảng hắc ám, c.h.ế.t sạch .”

 

A Chiêu sững .

 

Thấy , Tiểu Bạch khuyên:

“Muốn sống trong tu chân giới, thể quá mềm lòng.

Chỉ cần ngươi thẹn với lòng là . Còn nữa…”

 

Nó dừng , sang Tiểu Hôi:

“Sau thấy Tiểu Hôi phun lửa, ngươi chạy ngay.

Lửa Kim Ô trò đùa , dính là cả linh hồn cũng thiêu sạch.”

 

“Biết .”

A Chiêu gật đầu, ghi nhớ.

 

Tiểu Hôi kêu ‘chíp chíp’, tỏ ý nó tuyệt đối sẽ bao giờ dùng lửa để đốt a tỷ.

...

 

Năm ngày , linh chu bảy sắc thuận lợi về đến Kiếm Tông.

Cư Chính An tử trực ban báo một khắc, rằng linh chu của yêu tộc đang bay đến.

Hắn chút chột , đoán bọn yêu tộc đến chất vấn vì năm năm nay tin tức nào về thái tử yêu tộc.

 

vuốt râu, tự nhủ, thật thể trách bọn họ.

Thông tin yêu tộc đưa quá mơ hồ, ngay cả thái tử trông thế nào cũng , tìm thế nào ?

 

Cư Chính An lên, chỉnh y phục, mặt nghiêm nghị, trong lòng tính toán:

Khi yêu tộc đặt chân xuống, sẽ lập tức tay , phàn nàn oán trách rằng thái tử của họ quá khó tìm.

 

Hoặc là họ tăng thêm tiền, hoặc đưa thêm manh mối.

Nếu , Kiếm Tông sẽ bỏ mặc tìm nữa.

Còn linh thạch nhận, tuyệt đối trả .

 

Như , chắc chắn yêu tộc dám nhiều lời.

Suy nghĩ xong, khỏi đại điện tông môn.

 

Ngoài , linh chu bảy sắc đang từ xa đáp xuống.

 

“Chính An~”

Hắn thấy một giọng quen thuộc.

 

Theo phản xạ, quanh, thở dài.

Tiểu sư thúc cực Bắc tìm sư thúc tổ, thể ở Kiếm Tông chứ.

 

“Chính An.”

Lại tiếng gọi.

 

Hắn ngẩn , ngẩng đầu.

Trên linh chu, một cái đầu nhỏ nhắn dễ thương thò , đang vẫy tay với .

 

Cư Chính An:

Tiểu sư thúc về cùng yêu tộc?

Chẳng lẽ bọn chúng lừa gạt tiểu sư thúc ngây thơ non dại của ?

 

Linh chu từ từ hạ xuống chân núi Tàng Kiếm phong.

Cư Chính An lập tức phi đến.

 

Hắn thấy tiểu sư thúc ôm Tiểu Bạch, lưng còn một con chim xí cao hơn cả nam nhân trưởng thành bước xuống.

 

Cư Chính An: …

 

“Chính An, ngươi đến thật đúng lúc.”

A Chiêu thấy , mắt sáng lên, chạy đến:

“Ta và a nương tìm a cha .

mà… đầu óc chút vấn đề.”

 

Cô bé chỉ đầu :

“Nên và a nương đưa a cha chữa trị.

Tiểu Hôi cùng Vũ Nhất bọn họ giao cho ngươi trông.

Nhớ kỹ, giám sát bọn họ, đừng để họ cướp Tiểu Hôi .”

 

Nghe tiểu sư thúc líu ríu một tràng, ánh mắt Cư Chính An lướt qua con chim , rơi xuống nam nhân đang chậm rãi bước xuống từ linh chu.

 

Nam nhân mặt vô cảm, mắt đen như mực, chẳng lộ chút biểu tình nào.

 

Theo lý, khác điều gì khác thường.

Cư Chính An vẫn nhận .

Sau khi bước xuống linh chu, nam nhân  đảo mắt quan sát xung quanh, tựa như đang thăm dò cảnh.

 

Trong lòng lạnh buốt:

Đầu óc sư thúc tổ vấn đề .

 

cũng thầm thở phào:

May mà phát điên.

 

“Khổ cực cho tiểu sư thúc , nơi cứ giao cho .”

Cư Chính An trấn an.

 

“Tiểu Hôi.”

A Chiêu sang, căn dặn:

“Ngươi ngoan ngoãn ở đây.

Đợi xong chính sự, sẽ đưa ngươi về yêu tộc.”

 

“Chíp~”

Tiểu Hôi lưu luyến, nó theo A Chiêu.

 

A Chiêu nghiêm túc:

“Không ! Ta và a nương cùng Tiểu Bạch việc quan trọng. Ngoan nào~

Chính An sẽ chăm sóc ngươi. Ngươi quên ?

Lần và a nương bế quan luyện đan, cũng là chăm ngươi đó.

Đừng sợ, .”

 

Tiểu Hôi dù cam lòng, nhưng thấy cô bé kiên quyết, đành chấp nhận.

 

Sắp xếp xong cho Tiểu Hôi, A Chiêu căn dặn Vũ Nhất:

“Ta chính sự, các ngươi ngoan ngoãn ở trong tông.”

 

Nói xong, đợi trả lời, cô bé liền kéo tay áo a cha, hùng hổ chạy về phía cấm địa phía Tàng Kiếm phong.

 

Được Cư Chính An truyền tin , Lục Tri Nhai đợi sẵn ở ngoài Tru Tiên kiếm trận.

 

Nhìn thấy Diệp Phong Dương cùng, sắc mặt lạnh nhạt, Lục Tri Nhai thở dài, khom hành lễ:

“Tiểu sư thúc.”

 

Diệp Phong Dương liếc ông, gì.

 

Dạo , vẫn ít mở miệng, bởi tiểu nha đầu dặn:

A cha bình thường đối với đa đều là cục băng.

Tốt nhất đừng mở miệng, kẻo khác phát hiện điều bất thường, nhân cơ hội mà lợi dụng.

 

Thấy bất động, Lục Tri Nhai cũng hiểu rõ tình hình.

Ông dẫn đường, đưa cả đoàn trong Tu Tiên kiếm trận.

 

Diệp Phong Dương rừng trúc tĩnh mịch, nhịn cảm thán:

“Kiếm trận thật lợi hại.”

 

A Chiêu phía , ngoái đầu :

“A cha, cha đang ‘bà già bán dưa, tự khen lấy ’ đó.”

 

Diệp Phong Dương ngẩn , chợt hiểu ý cô bé, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Kiếm trận lợi hại … là do chính bố trí ư?

Loading...