A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 296: Ta tên là Diệp Thanh Phong, năm nay mười sáu tuổi
Cập nhật lúc: 2025-10-05 08:09:47
Lượt xem: 131
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Hôi: …
“Chíp?”
Tại ngươi mổ linh thú của ?
Thập Tam Hạc kể chuyện năm đó:
“Chíp chíp...”
Lỗi ở , là nó động đàn cá trong ao nuôi .
Ta nuôi lâu, tất cả đều béo mập , kết quả là con thú đáng c.h.ế.t đem cả ao cá phá hoại hết.
Ta mổ trọc đầu nó là nhân từ lắm .
Tiểu Hôi: …
“Chíp.”
là khách của a tỷ.
Thập Tam Hạc: …
Nó liếc đám yêu thú bên cạnh, thấy tóc chúng còn cháy khét, ngây ngẩn:
“Chíp?”
Ngươi chắc chứ?
Thập Tam Hạc sở dĩ chịu bạn với Tiểu Hôi là nể mặt tiểu cô nương , ngờ kẻ đáng ghét là khách cô bé mời đến.
Tiểu Hôi:
“Chíp.”
Chắc .
Thập Tam Hạc hít sâu một :
“Chíp chíp.”
Ngươi đừng học cái cục bông trắng c.h.ế.t tiệt chuyện.
Tiểu Hôi: …
“Chíp.”
Được.
“Thập Tam Hạc!”
Dưới chân núi truyền đến một tiếng gầm chấn động:
“Lại chạy lười biếng ? Mau lăn về cho .”
Thập Tam Hạc thấy tiếng gầm thì khác hẳn dáng vẻ lười biếng ngày, vung cánh bay gọn gàng:
“Chíp chíp.”
Ta về việc đây.
Tiểu Hôi: …
Chạy .
Nó đầu Vũ Nhất cùng mấy yêu thú khác:
“Chíp chíp.”
Ta bạn xin các ngươi, đừng trách nó.
Trông nó dữ dằn thôi, thật nó là một con tiên hạc .
Vũ Nhất và đám yêu khác hồn, vội lắc đầu như trống lắc, tỏ ý để bụng.
Vũ Nhất hỏi thăm tình hình Thập Tam Hạc:
“Điện hạ, ngươi và vị Hạc quan hệ ?”
“Chíp chíp!”
thế, chúng là bạn nhất.
Năm năm , A Chiêu bế quan bao lâu thì Tiểu Hôi từ hôn mê tỉnh .
Nó từ miệng Cư Chính An a tỷ bế quan, xem xong lưu ảnh châu mà a tỷ để cho , liền thấy buồn bực.
Nó vẫn luôn cảm thấy bản đủ mạnh nên a tỷ mới mang nó bế quan.
Trong tâm trạng , nó lang thang khắp Kiếm Tông, lúc , nó gặp Thập Tam Hạc.
Thập Tam Hạc hung dữ, các tiên hạc khác đều chơi cùng nó.
nó để ý đến Tiểu Hôi.
Có tiên hạc chê Tiểu Hôi xí, cả xám xịt, nhỏ bé, còn bắt nạt nó.
Khi , Thập Tam Hạc từ trời đáp xuống cứu nó, còn phun lửa dọa kẻ chạy mất.
Từ đó, Tiểu Hôi liền sùng bái Thập Tam Hạc, cảm thấy nó thật lợi hại, nó dạy cho bản mạnh mẽ giống như .
Thập Tam Hạc đều từ chối.
Thập Tam Hạc khá chán ghét nó, nhưng Tiểu Hôi cứ như cái đuôi bám theo.
Lâu dần, Thập Tam Hạc cũng còn chán ghét nữa, cá thì chia một nửa cho nó ăn.
Vũ Nhất xong, liếc mắt đồng bọn, hỏi:
“Hạc luôn thể phun lửa?”
“Chíp.”
Tiểu Hôi gật đầu.
Vũ Nhất và mấy yêu thú khác lộ vẻ trầm ngâm:
Vậy thì, Hạc cũng huyết mạch của yêu hoàng bệ hạ?
Chẳng cũng là hoàng tử của yêu tộc ?
Đêm đó, Vũ Nhất cùng mấy yêu thú ngủ, tụ tranh luận ngừng về chuyện Thập Tam Hạc:
“Ta thấy nên đưa con tiên hạc về, hiện nay gối bệ hạ chỉ một điện hạ Tiểu Hôi, thêm một đứa con thì với yêu tộc chúng cũng thêm phần bảo đảm.”
“Ta đồng ý, con tiên hạc đó ngoài việc phun lửa thì dấu hiệu hóa hình.
Trên nó chắc chỉ chút ít huyết mạch Kim Ô thôi, mang nó về yêu tộc cũng chẳng ích gì.”
“Dù chỉ một chút, thì cũng là huyết mạch của yêu hoàng bệ hạ.”
“Chút huyết mạch tác dụng gì?
Ngươi xem hình dạng của nó , chỉ là một con tiên hạc.”
“ nó phun lửa, ngươi ban ngày cũng thấy rõ uy lực ngọn lửa nó phun đáng sợ thế nào .”
“Chỉ phun lửa mà thôi.”
“Được .”
Thấy đồng bạn sắp đ.á.n.h , Vũ Nhất lên tiếng.
Chúng yêu lập tức về phía :
“Ngươi ý kiến gì?”
“Tình huống còn rõ, ngày mai, chúng hỏi tử Kiếm Tông xem tin tức về Hạc hãy quyết định.”
Vũ Nhất :
“Nếu nó thật sự là huyết mạch của bệ hạ, sẽ gửi tin cho bệ hạ, để ngài tự quyết định.”
Đám yêu còn trầm mặc, cảm thấy cách cũng .
“Việc liên quan đến vận mệnh yêu tộc , truyền ngoài.
Ngày mai dò hỏi cũng thể cho bọn kiếm tu .”
Vũ Nhất nghiêm túc dặn dò.
“Rõ.”
Kiếm Tông, đại điện tông môn.
Cư Chính An xong đại tử báo cáo, kinh ngạc ngẩng đầu:
“Bọn họ thật sự ?”
“, tử rõ mồn một mái nhà của họ.”
Lục Dao Phong mặc áo hành, trông gọn gàng, như thể kế tiếp sẽ chuyện .
Cư Chính An vuốt râu:
“Thập Tam Hạc vốn luôn là tiên hạc…
Ừm, từ bao giờ nó phun lửa?”
Lục Dao Phong lắc đầu, tỏ ý cũng rõ, dù thì đám tiên hạc chân Tàng Kiếm phong do quản.
“Ngươi bảo hỏi thử.”
Cư Chính An .
“Vâng.”
Lục Dao Phong đáp, hành lễ xoay định .
“Khoan .”
Cư Chính An gọi .
Lục Dao Phong dừng bước, đầu:
“Sư phụ còn dặn dò gì?”
“Trước khi tìm thì cái bộ hành xuống.
Bộ dạng chẳng khác nào bảo cho thiên hạ ngươi lật ngói nhà lén.”
Cư Chính An bất lực.
Lục Dao Phong:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-296-ta-ten-la-diep-thanh-phong-nam-nay-muoi-sau-tuoi.html.]
“Được.”
Lục Dao Phong rời .
Trong đôi mắt sáng suốt của Cư Chính An thoáng hiện một tia sắc bén, lẩm bẩm:
“Năm xưa tiểu sư thúc nhặt Tiểu Hôi là ngẫu nhiên, là cố ý?
Chẳng lẽ yêu tộc đang lợi dụng tiểu sư thúc?”
Khi còn nghĩ thấu, Lục Dao Phong :
“Sư phụ, theo ký ức của tử chăm sóc tiên hạc, Thập Tam Hạc là từ năm năm một trận bệnh nặng mới phun lửa.”
“Bệnh nặng? Khi nào?”
Cư Chính An bất ngờ.
Lục Dao Phong:
“Là lúc tiểu sư thúc tổ ngoài lịch luyện một .”
Đệ tử chăm linh thú còn nhớ rõ, khi tiểu sư thúc tổ để Thập Tam Hạc chở đến thành truyền tống trận gần đó, nhưng lúc Thập Tam Hạc lâm bệnh, cô bé đành đổi con tiên hạc khác.
Trước khi tiểu sư thúc ngoài lịch luyện nó bệnh nặng?
Lúc đó trong tông môn xảy chuyện gì?
Động tác vuốt râu của Cư Chính An chợt khựng .
Nếu ông nhớ lầm, thì đó chính là lúc Tiểu Hôi phá vỏ trứng.
Tiểu sư thúc ôm nó khắp nơi khoe:
“Tiểu Hôi nở !”
Chẳng lẽ trong giai đoạn chuyện gì bọn họ ?
Ừm, việc hỏi tiểu sư thúc mới , nhưng cô bé còn đang bế quan.
Trong lòng trăm mối suy nghĩ, cuối cùng, Cư Chính An căn dặn đồ :
“Trước mắt xem như chuyện .
Ngươi tạm thời âm thầm theo dõi bọn yêu tộc .”
“Vâng.”
...
Tây Châu, thị trấn nhỏ nơi rìa tây xa xôi.
Một đội tu sĩ dáng vẻ chật vật, mệt mỏi từ ngoài trấn trở về.
Trước khi trấn, bọn họ chặn .
Tu sĩ giữ cửa mặt mày nghiêm nghị:
“Đạo hữu, phối hợp kiểm tra.”
Đám tu sĩ uể oải:
“Biết .”
Họ đến một tấm gương tinh thể cao hơn cả .
Trước trái hai vòng, xác định dính ma khí ma tộc ký sinh thì mới bước trấn.
Đông Phương Mặc cũng ở trong đó.
Cậu thành thạo hai vòng, vấn đề gì, qua trận pháp phòng ngự bao phủ trấn, tiến bên trong.
Trong trấn thưa thớt, đa phần vội vã, chỉ lác đác vài trải tấm vải đất bày bán chút hàng hóa ít ỏi.
“Thủ nghệ của ngươi tiến bộ .”
Giọng Vương lão vang trong đầu Đông Phương Mặc.
Đông Phương Mặc thầm đáp:
“Vậy ?”
“ thế, tuy tu vi nàng thấp hơn ngươi, nhưng pháp bảo nàng luyện cái nào cũng tệ.
Tấm Chiếu Yêu Kính to như thế thợ luyện khí bình thường .
Hơn nữa, còn phát hiện đó nhiều thêm mấy trận pháp.
Thiên phú của nàng thật đáng sợ, nếu vận khí của ngươi quá kinh , còn tưởng nàng mới là con cưng của khí vận.”
Đông Phương Mặc đẩy cửa viện tử của .
Cậu nửa tháng nay về, cũng chẳng bố trí trận pháp tẩy trần, trong sân phủ một lớp bụi dày.
Cậu mặc kệ bụi bặm, thẳng , đáp Vương lão bằng giọng thản nhiên:
“Nàng là con cưng khí vận cũng bình thường thôi.”
“Hử?”
Đông Phương Mặc đương nhiên:
“Cả nhà khí vận đều mạnh, nhất là .”
Vương lão: …
là phản bác nổi.
Điều khiến ông nghĩ mãi thông chính là:
Tại con bé thấy ông?
Hoàn hợp lý!
Đông Phương Mặc phòng, cởi áo ngoài, vứt lên giường phịch xuống.
Vương lão: …
Ông trừng mắt giữa trung:
“Ngươi tắm rửa ?”
“Mệt c.h.ế.t , đợi tỉnh .”
Vừa dứt lời, Đông Phương Mặc nhắm mắt, chỉ vài thở ngáy khò khò.
Vương lão:
Bẩn, quá bẩn!
Trong khi đó, Tô Vi Nguyệt đang chăm chú vẽ phù mới.
Nàng khẽ nhíu mày, hình như đổi cách khác thì vẽ sẽ thuận tay hơn, uy lực cũng sẽ mạnh hơn nhiều.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, đó là giọng Cố Tầm Song:
“Tiểu sư , ngoài nghỉ một chút , đừng vẽ nữa.”
Cố Tầm Song chút bất đắc dĩ.
Tiểu sư của quá chăm chỉ, cuối nàng bước khỏi phòng là một tháng .
Nếu thỉnh thoảng trong phòng còn truyền động tĩnh, Cố Tầm Song tưởng hôn mê trong đó .
“Đại sư tỷ, mệt.”
Tô Vi Nguyệt ngẩng đầu, cao giọng đáp.
Cố Tầm Song: …
Bên cạnh, Chư Hoài Phác nắm chặt tay:
“Ta cũng vẽ phù!”
Không , danh tiếng thiên tài của Thiên Cơ Môn sắp giữ nổi.
Cố Tầm Song túm cổ áo :
“Ngươi vẽ cái gì? Nửa canh giờ nữa ngươi tuần tra.”
Chư Hoài Phác:
“Ta vẽ phù chẳng càng ?
Tại tiểu sư thể ở trong phòng mãi?”
“Nàng tu vi chỉ Trúc Cơ, tất nhiên ở trong phòng vẽ phù thì hơn.
Ngươi là Kim Đan kỳ, tuần tra mới là việc ngươi , đừng lười biếng.”
Chư Hoài Phác:
Được .
...
Kiếm Tông, Tĩnh Tâm Đàm.
A Chiêu ngây gương mặt rạng rỡ tươi của Diệp Phong Dương, thật lâu .
Diệp Phong Dương mỉm tiểu cô nương đáng yêu mặt, sang Lý Kinh Tuyết bên cạnh cũng vẻ ngây ngốc, liền nhướng mày hỏi:
“Đạo hữu, lời vấn đề gì ?”
Lý Kinh Tuyết hồn, sắc mặt phức tạp:
“Ngươi gì?”
“Hử?”
Diệp Phong Dương gãi đầu, hành lễ:
“Tại hạ Kiếm Tông Diệp Thanh Phong, cảm tạ hai vị đạo hữu cứu mạng.”
A Chiêu cũng tỉnh táo :
“Khoan, bao nhiêu tuổi?”
Diệp Phong Dương ngượng ngùng :
“Tại hạ mười sáu tuổi.
Thật nhị vị cần bận tâm đến tuổi tác cùng tu vi của tại hạ, bởi vì tại hạ chính là thiên tài độc nhất vô nhị của thế gian .”