A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 303: Yêu hoàng không thể bước vào lãnh địa nhân tộc, lại bất ngờ xuất hiện ở Kiếm Tông

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:51:07
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi Cư Chính An nghĩ đến việc tên ngự thú sư là nhắm sư thúc tổ của mà đến, cảm thấy việc sư thúc tổ bỏ nhà khi là chuyện .

Kiếm Tông quá rộng lớn, ai bao nhiêu “con chuột con gián” lẻn , nếu cực kỳ nhạy bén thì căn bản chẳng thể phát hiện .

 

“Chính An?”

Giọng mềm mại kéo từ mớ suy nghĩ trở hiện thực.

 

Cư Chính An tiểu cô nương  mắt, ôn hòa hỏi:

“Người định khi nào sẽ đến Yêu tộc?”

 

A Chiêu suy nghĩ một lát đáp:

“Ta cần chuẩn hai ngày, đợi chuẩn xong, chọn thích hợp cùng xuất phát.”

 

Cư Chính An mỉm , đưa cho cô bé một tờ giấy:

“Người xem qua , đây là danh sách chọn .”

 

A Chiêu nhận lấy, cúi đầu , cái tên đập mắt đầu tiên chính là Lục Dao Phong.

Cô bé chớp mắt vài cái tiếp tục xuống, thấy thêm ba cái tên quen thuộc:

Nguyệt Tri Phù, Hoa Dạ Ánh, Tạ Nhất Cẩn.

Ngoài còn một cái tên xa lạ: Vân Nguyệt Minh.

 

A Chiêu ngẩng đầu Cư Chính An, Cư Chính An hỏi:

“Danh sách thế nào?”

 

Năm là do dốc lòng tuyển chọn, hoặc là quen tiểu sư thúc, hoặc là thực lực, hoặc là thể hỗ trợ cô bé, đồng thời cũng mở mang kiến thức.

Cư Chính An cảm thấy lựa chọn của .

 

“Rất . Có điều…”

A Chiêu gật đầu, chỉ cái tên “Vân Nguyệt Minh”:

“Người là ai?”

 

Cư Chính An ngạc nhiên.

Hắn vốn định giữ bí mật một chút, nhưng nghĩ thôi:

“Đó là tên của Chấp Kiếm trưởng lão.”

 

Lần đầu thấy tên của , A Chiêu giơ ngón cái:

“Nghe thật !”

 

Lúc , Thập Tam Hạc từ nãy đến giờ vẫn im như phông nền, bỗng “cạc cạc” vài tiếng.

 

A Chiêu vỗ trán:

, Thập Tam, ngươi cùng bọn ?”

 

Thập Tam Hạc liếc cô bé, kêu vài tiếng, như đang hỏi cô bé sẽ .

 

A Chiêu:

“Ta sẽ chứ.”

 

Thập Tam Hạc bước lên hai bước, phía cô bé, dùng hành động thể hiện:

Nếu cô bé , nó cũng sẽ .

 

Cư Chính An ngạc nhiên:

“Thập Tam cũng ?”

 

Không đây nó vẫn luôn chịu ư?

 

“Phải!”

A Chiêu tưởng rằng Cư Chính An về phận mới của Thập Tam, liền vội kể việc nó khả năng mang huyết mạch yêu hoàng. 

“Kiếm Tông chúng tận hai đứa con của yêu hoàng đó nha!

Có khi nào, vị yêu hoàng sẽ thưởng cho chúng nhiều linh thạch và bảo vật ?”

 

Cô bé vẻ mong chờ.

 

Cư Chính An: …

 

“Tiểu sư thúc, Thập Tam lẽ con của yêu hoàng.”

Cư Chính An .

 

“Hả?”

A Chiêu ngẩn :

Thập Tam phun lửa, mà còn là loại lửa giống Tiểu Hôi phun cơ mà.”

 

“Chuyện để Dao Phong điều tra . Sự thật là do trùng hợp mà thôi.

Theo lời tử chăm sóc Thập Tam kể , đêm Tiểu Hôi phá vỏ chui đời, Thập Tam lén chạy ngoài.

Sau đêm đó, nó bệnh mấy ngày liền.

Đệ tử còn gọi của Ngự Thú tông đến xem, bọn họ nó ăn quá no, linh lực trong cơ thể quá nhiều, tiêu hóa hết là .

Ta đoán, đêm hôm đó, nó ăn thứ gì đó liên quan đến Tiểu Hôi.”

 

“Ăn thứ gì liên quan đến Tiểu Hôi?”

A Chiêu sững sờ, bỗng nhớ chuyện gì. 

“A! Là vỏ trứng! Vỏ trứng của Tiểu Hôi!”

 

“Vỏ trứng?”

Cư Chính An kinh ngạc. 

“Tộc Kim Ô vốn đặc biệt, khi nở thường tự ăn sạch vỏ trứng xung quanh, Tiểu Hôi ăn?”

 

“Khi vui quá, thấy nó phá vỏ lập tức bế nó về nhà khoe với a nương.”

A Chiêu ngượng ngùng.

 

Cư Chính An: …

 

“Thì , rõ với Vũ Nhất.”

A Chiêu , đôi chân nhỏ “lộc cộc lộc cộc” chạy .

 

Chẳng mấy chốc, cô bé tìm thấy Vũ Nhất, từ xa vẫy tay:

“Vũ Nhất~”

 

Vũ Nhất tiểu cô nương  lấp lánh chạy về phía , những hạt châu bảo thạch y phục theo từng bước chân lấp lánh ánh mặt trời.

 

“A Chiêu tiểu hữu.”

 

“Vũ Nhất, Thập Tam phun lửa !”

A Chiêu nhanh nhảu kể bộ chuyện đêm Tiểu Hôi phá vỏ.

 

Vũ Nhất: …

 

Thấy vẻ mặt chút bất đắc dĩ, cô bé hỏi:

“Sao thế?”

 

Vũ Nhất :

“A Chiêu tiểu hữu, nếu Hạc thật sự đến Yêu tộc, chúng cũng sẽ ép nó.

các ngươi cần bịa chuyện để lừa chúng .”

 

A Chiêu ngẩn , đó hiểu , liền vội vàng :

“Ta lừa các ngươi!”

 

Vũ Nhất thở dài:

“Nếu chỉ cần ăn vỏ trứng Kim Ô mà các yêu tộc khác thể phun hỏa diễm của Kim Ô, thì chúng chẳng lo lắng về huyết mạch của bệ hạ .”

 

A Chiêu: …

 

Cô bé :

các ngươi từng thử mà, hơn nữa, như các ngươi , Kim Ô hiếm đến , ai dám ăn vỏ trứng của chúng chứ?”

 

“Không.”

Vũ Nhất lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng:

“Từ xưa đến nay, con cháu Kim Ô vốn ít ỏi. ngọn lửa của Kim Ô cực kỳ lợi hại.

Từ lâu đây, từng một vị tổ tiên của tộc Kim Ô, vì tăng cường sức mạnh cho yêu tộc và để nhiều yêu thể sử dụng hỏa diễm Kim Ô, thử đủ cách.

Trong đó bao gồm uống m.á.u Kim Ô, ăn thịt Kim Ô, và cả việc ăn vỏ trứng Kim Ô sơ sinh.”

 

A Chiêu: !!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-303-yeu-hoang-khong-the-buoc-vao-lanh-dia-nhan-toc-lai-bat-ngo-xuat-hien-o-kiem-tong.html.]

 

Cô bé trừng mắt Vũ Nhất, chợt nghĩ điều gì, liền cảnh giác hỏi:

“Các ngươi… chẳng lẽ định nấu Tiểu Hôi và Thập Tam ăn ?”

 

“Không, dĩ nhiên là !”

Vũ Nhất sợ cô bé hiểu lầm, vội vàng lắc đầu.

“Chúng chỉ đưa điện hạ và Hạc trở về, để bệ hạ gặp mặt, tiện thể xác nhận phận của điện hạ.

Hơn nữa, những chuyện đều là do tổ tiên tộc Kim Ô , chẳng liên quan gì đến chúng .

cho chúng mười cái gan, chúng cũng dám thế.”

 

A Chiêu một lúc, :

“Chuyện Tiểu Hôi Yêu tộc , suy nghĩ .”

 

Vốn dĩ cô bé định dẫn Tiểu Hôi theo Vũ Nhất về Yêu tộc, nhưng bên đó từng xảy những chuyện như , cô bé dám đưa Tiểu Hôi và Thập Tam nữa.

Nhỡ yêu nào nảy tà tâm đem bọn chúng bỏ nồi nấu thì ?

 

Vũ Nhất: …

Hắn chỉ tự tát mấy cái.

Sao cái miệng to thế, còn kể chuyện quá khứ gì?

 

Cư Chính An xong cũng sững sờ:

“Con Kim Ô để yêu tộc khác uống máu, ăn thịt?

Còn để chúng ăn cả vỏ trứng Kim Ô con?”

 

A Chiêu:

“Vũ Nhất , nên nghĩ việc Thập Tam phun lửa là do ăn vỏ trứng Tiểu Hôi là đang lừa .”

Nói , cô bé lộ vẻ lo lắng:

“Ta sợ Tiểu Hôi và Thập Tam đến nơi bọn họ cho nồi hầm mất.”

 

Cư Chính An:

Quả thật đáng lo…

 

Hắn cau mày, chuyện động trời như thế, từng ?

 

“Chuyện từ bao lâu ? Hàng trăm năm?

Không, nếu chỉ vài trăm năm, chắc chắn qua.

Chẳng lẽ… là chuyện ngàn năm ?”

 

Ngàn năm còn sinh

Thôi, hỏi sư phụ .

 

Hậu sơn Tàng Kiếm Phong.

 

Nghe đồ kể , khóe miệng Lục Tri Nhai giật giật:

“Trên đời Kim Ô điên rồ đến ? Có hiểu lầm gì ?”

 

“Hổ tướng quân chắc chắn, giống bịa đặt.

Ta còn hỏi cả mấy yêu tộc cùng, họ đúng là lời đồn như .”

Cư Chính An báo cáo tin tình báo.

 

Lục Tri Nhai vuốt râu, ánh mắt lóe sáng:

“Chẳng trách tộc Kim Ô ít ỏi đến thế, hóa tổ tiên của chúng tự tay hại hết.”

 

Cư Chính An: …

 

“Bất kể là thật giả, hãy phái thăm dò tình hình Yêu tộc .”

Lục Tri Nhai dậy, về mây trắng xa xa.

“Không thể để tiểu sư xảy chuyện.”

 

“Vâng.”

Cư Chính An đáp.

 

“Bên tiểu sư thúc tin gì ?”

Lục Tri Nhai hỏi.

 

“Tạm thời .”

Cư Chính An lắc đầu.

 

“Thôi , tiểu sư thúc tu vi cao, bên cạnh Mặc sư thông minh lanh lợi, chắc sẽ xảy chuyện gì .”

 

Hai ngày .

 

A Chiêu thật sự chịu nổi việc Vũ Nhất cứ bám theo nữa, bèn nảy một ý:

“Hay là… ngươi để yêu hoàng đến đây ?”

 

Vũ Nhất:

“Hả?”

 

“Không ngươi yêu hoàng gặp Tiểu Hôi và Thập Tam ? Vậy để ông đến đây .”

A Chiêu cảm thấy đề nghị tuyệt, như , bọn nhỏ thể nhận , gặp nguy hiểm.

 

“Yêu tộc bận rộn trăm công nghìn việc, bệ hạ rảnh để ngoài…”

Vũ Nhất thở dài.

“Hơn nữa, bệ hạ là yêu hoàng, nếu lý do chính đáng thì thể bước lãnh địa nhân tộc…”

 

Nếu ngài thể đến, đến từ lâu

Nghĩ đến đây, Vũ Nhất bỗng rùng , mí mắt giật liên hồi.

 

A Chiêu , nghi hoặc hỏi:

“Sao ?”

 

Trong lòng Vũ Nhất dâng lên một dự cảm chẳng lành, dùng móng vuốt lông xù ấn ấn mí mắt:

Không , gì đó .

 

“Choang!”

“Choang!”

“Choang!”

Từ đỉnh cao nhất của Tàng Kiếm Phong, vang lên ba tiếng chuông nặng nề và gấp gáp.

 

Nụ mặt A Chiêu biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Ba hồi chuông ngắn: Có địch xâm nhập.

 

Ngay đó, A Chiêu cảm nhận từ tiền sơn truyền đến một luồng uy áp cường đại.

Cư Chính An bước từ đại điện tông môn với vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Trên bậc thang phía tiền sơn Kiếm Tông, một lão giả tóc bạc trắng đó, khoác trường bào màu vàng, giữa chân mày toát vẻ uy nghiêm.

 

Hai tay ông chắp lưng, cao giọng :

“Phiền thông báo một tiếng, Đông Hoàng Xuyên Hải đến bái phỏng.”

 

Thanh âm của ông vang vọng khắp hơn nửa Kiếm Tông, như thể ngay bên tai.

 

A Chiêu chớp mắt cái tên xa lạ:

“Đông Hoàng Xuyên Hải?”

 

Cô bé sang Vũ Nhất bên cạnh, từ lúc cái tên , sắc mặt trở nên khó coi:

“Ngươi đó ?”

 

“Biết…”

Vũ Nhất cực kỳ bất đắc dĩ. 

“Đó chính là tên húy của yêu hoàng bệ hạ.”

 

“Ồ, là tên của yêu hoàng

Hử? Không ngươi ông thể tùy tiện bước lãnh địa nhân tộc ?”

A Chiêu trợn tròn mắt.

 

, thể tùy tiện bước nhân giới…”

Vốn là vô tư, giờ phút Vũ Nhất phát điên.

Bệ hạ, vì ngài chạy đến đây chứ?

Loading...