A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 304: Yêu Hoàng nhận ra A Chiêu
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:10:32
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu sư thúc tổ.”
Lục Dao Phong từ trời đáp xuống, thu kiếm , cung kính hành lễ với A Chiêu:
“Sư phụ hỏi hiện giờ Tiểu Hôi và Thập Tam tiện , gặp hai đứa nó một chút.”
A Chiêu ngẩn , đó hiểu ý trong lời :
“Ta hỏi bọn nó .”
Vũ Nhất liếc cô bé, sang Lục Dao Phong đang lạnh mặt cạnh cô:
“Vậy xin cáo từ .”
Nếu Lục Dao Phong xuất hiện, hẳn là còn sẽ cố gắng dỗ dành A Chiêu, để cô bé dẫn điện hạ và Hạc gặp bệ hạ.
Kiếm Tông đầu óc linh hoạt hơn tưởng nhiều.
Ngay khi giọng của bệ hạ vang lên, bọn họ lập tức phái một thực lực mạnh đến bảo vệ A Chiêu.
Vũ Nhất ngốc đến cũng rằng lúc là họ nhờ vả , thể manh động gây chuyện với một đám Kiếm Tông cao thủ, đ.á.n.h cũng chẳng nổi.
Vũ Nhất rời .
A Chiêu sang với Lục Dao Phong:
“Chúng tìm Tiểu Hôi và Thập Tam thôi.”
Hai đứa nhóc Tiểu Hôi và Hạc Thập Tam mấy hôm nay Vũ Nhất quấn lấy phát chán, liền trốn trong tiểu viện nơi A Chiêu ở.
Bên trong và bên ngoài tiểu viện đều trận pháp, thường thể .
A Chiêu cùng Lục Dao Phong trở về tiểu viện, liền thấy Tiểu Hôi to tướng và Thập Tam Hạc đang giúp Lý Kinh Tuyết phơi d.ư.ợ.c liệu.
“A nương ~”
A Chiêu chạy đến bên a nương, ôm lấy nàng nũng một hồi, đó mới sang Tiểu Hôi và Thập Tam Hạc, lượt xoa đầu chúng:
“Yêu hoàng đến , ông gặp các ngươi một . Có ? Không thì cũng .”
Tiểu Hôi và Thập Tam Hạc , Tiểu Hôi vỗ cánh:
“Chíp chíp ~”
Nó gặp đó.
“Quạc quạc!”
Thập Tam Hạc cũng kêu lên hai tiếng, tỏ ý đồng ý.
A Chiêu xoa đầu cả hai:
“Vậy thôi.”
Cô bé với a nương:
“A nương, chúng con một lát, sẽ về ngay.”
Lý Kinh Tuyết đặt công cụ nghiền t.h.u.ố.c xuống:
“Ta cùng các con.”
Nàng mỉm cô bé mặt và hai con chim phía cô bé:
“Tiểu Hôi là a con, thì nó cũng là con .
Còn Thập Tam là do nuôi lớn, tất nhiên xem .”
A Chiêu a nương, tươi như hoa:
“Được, chúng cùng .”
Đại điện tông môn.
Cư Chính An ghế, mặt cảm xúc, nhấp từng ngụm .
Đông Hoàng Xuyên Hải bên trái , mỉm:
“Phiền tông chủ cứu mạng tôn tôn của lão phu.”
“Không , là tiểu sư thúc nhà nhặt về.”
Cư Chính An nhàn nhạt đáp.
“Trước đây hiểu vì khi Tiểu Hôi còn là quả trứng rời khỏi Yêu tộc.
Giờ thì cũng khá hiểu .”
“Ồ?”
Đông Hoàng Xuyên Hải nhướn mày.
“Nói xem nào.”
Cư Chính An đặt chén xuống, giọng điềm đạm:
“Có lẽ vì một vị trưởng bối vô lễ, hành sự lỗ mãng, nghĩ đến hậu quả, nên nó mới bỏ nhà .”
Hai vị Chấp Kiếm và Chấp Pháp trưởng lão bên cạnh đưa mắt , lặng lẽ .
Đã lâu họ thấy tông chủ mỉa mai khác như .
Đông Hoàng Xuyên Hải chỉ ha ha, để tâm đến chuyện ghét bỏ vì đến đây mà hề báo .
Ông khẽ thở dài, giọng bất lực:
“Lần quả là phần đường đột, nhưng chuyện liên quan đến huyết mạch duy nhất của lão phu, lòng lão phu gấp gáp, đó là lẽ thường tình.”
Cư Chính An đáp, chỉ tiếp tục uống .
“…”
“…”
Bên trong đại điện lặng một lúc, Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu hỏi:
“Sao thấy tôn tôn của lão phu?”
“Đã phái báo cho chúng .
Còn việc chúng gặp ngài , đó là chuyện của chúng.”
Cư Chính An khẽ gạt bọt mặt nước.
“Chúng?”
Đông Hoàng Xuyên Hải sững .
Ông phần ngạc nhiên, đáng lẽ ông chỉ một ngoại tôn, thành “chúng”?
“Ngài ?”
Cư Chính An sự ngờ vực trong giọng ông, liền sang :
“Ngoài ngoại tôn của ngài, còn một đứa trẻ thể phun Kim Ô chi hỏa.
Dù chúng cho rằng đây là hiểu lầm, nhưng Vũ Nhất tướng quân của Yêu tộc các ngài rằng chuyện đó tuyệt đối thể là nhầm lẫn…”
Cư Chính An ngừng một chút, nhận thấy mặt Đông Hoàng Xuyên Hải thoáng hiện vẻ khác thường:
“Yêu hoàng bệ hạ? Ngài quen đứa trẻ đó ?”
Khuôn mặt Đông Hoàng Xuyên Hải nhanh chóng khôi phục như thường:
“Có lẽ quen, nhưng vẫn gặp một .”
“Gặp là nhất, thể giải tỏa hiểu lầm.”
Cư Chính An .
Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm gật đầu, phụ họa lời ông.
lão cáo già Cư Chính An cảm nhận rõ sự bình tĩnh ban đầu của đối phương biến mất, dường như chút bồn chồn.
Trong lòng ông mơ hồ một suy đoán:
Có lẽ là vì Thập Tam.
Chẳng lẽ suy đoán điên rồ của Vũ Nhất là thật?
Thập Tam thực sự là đứa con lưu lạc bên ngoài của vị yêu hoàng ?
A Chiêu và Lý Kinh Tuyết mang theo Tiểu Hôi cùng Thập Tam chậm rãi tiến về đại điện.
Ở Tàng Kiếm phong thể cưỡi kiếm phi hành, họ chỉ thể bộ.
Thực Thập Tam Hạc thể chở hai bay qua, nhưng nó dường như chẳng hứng thú.
Chưa đến đại điện, A Chiêu bỗng dừng , như phát hiện điều gì đó, cô bé đầu về một hướng, nơi một cây đại thụ um tùm, cành vài con chim sẻ ríu rít.
Chim sẻ tròn trịa đáng yêu, trông gì bất thường.
“Tiểu Lục.”
A Chiêu khẽ gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-304-yeu-hoang-nhan-ra-a-chieu.html.]
Lục Dao Phong vẫn im lặng theo , ngẩng đầu theo ánh mắt cô bé, tay khẽ lật một hạt dưa, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy, nhẹ nhàng búng .
“Vút!”
Hạt dưa như mũi tên rời cung, bay thẳng xuyên qua đầu một con chim sẻ động tác cứng nhắc.
"Bùm!"
Đầu con chim sẻ nổ tung, khiến những con khác hoảng sợ bay tán loạn.
Lục Dao Phong nhún chân vài đến gốc cây, cúi nhặt con chim b.ắ.n hạ lên quan sát, đó bẩm báo:
“Tiểu sư thúc tổ, giống hệt con chuột mà phát hiện .”
A Chiêu nhíu mày:
“Còn nhiều như ?”
“Những ngày qua cùng các sư vẫn đang dọn dẹp, cũng sắp hết .”
Lục Dao Phong đáp.
A Chiêu thở phào:
“Vậy thì .”
...
Thiên Kiếm thành, một tiểu viện hẻo lánh.
Trong căn phòng đóng kín, vang lên tiếng c.h.ử.i rủa:
“Con chim cuối cùng cũng c.h.ế.t ?
Đệ tử Kiếm Tông việc gì ? Suốt ngày bắt chuột b.ắ.n chim?”
“Bình tĩnh.”
Một giọng khác vang lên.
“Có lẽ bọn họ phát hiện điều gì .”
“Không thể nào! Đám chuột và chim sẻ đó đều dùng chút linh lực nào để thuần hóa, tu sĩ bình thường tuyệt đối phát hiện điều khiển.”
“Tất cả đều g.i.ế.c mà ngươi là ai phát hiện?”
“…Chỉ là trùng hợp thôi. Ta sớm rằng đám kiếm tu của Kiếm Tông đều là lũ ranh phá phách, ngoài đ.á.n.h chỉ thích mấy chuyện mèo ch.ó còn chê, nhưng ngờ chúng tay với chuột và chim khổ công nuôi dưỡng!”
Người đồng hành với thú sư nhíu mày, đầu đau nhức.
Hắn thật sự hiểu tại vị đại nhân phái tên ngu ngốc đến đây.
“Thế ngươi thu tin tình báo gì hữu dụng ?”
Hắn hỏi.
“Tiểu đồ của tông chủ Kiếm Tông dẫn đào rượu mà sư phụ nàng chôn gốc cây.”
“Chấp Pháp trưởng lão thích trốn trong phòng tiểu thuyết, còn thử tự , nhưng chẳng hiệu sách nào chịu nhận… còn…”
“Dừng!”
Người đồng hành nhịn nổi, ngắt lời.
“Đừng mấy chuyện linh tinh, chuyện ích .”
“Đừng xem thường những chuyện vặt vãnh đó.
Có lúc, dùng đúng chỗ thì cũng hữu dụng.”
Thú sư hừ lạnh.
Trên mặt đồng hành chút biểu cảm:
“Thế còn tin về Dương Thần Thiên Tôn? Việc mất trí nhớ là thật ?”
Thú sư im lặng.
“Này?”
Người mất kiên nhẫn.
“Không .”
Thú sư đáp dứt khoát.
“…”
Người đồng hành im lặng:
Vậy ngươi tác dụng gì nữa chứ?
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hai bên trong liếc cảnh giác.
Là ai?
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ vang lên, cùng lúc đó một giọng khàn khàn, thô bạo truyền đến:
“Này! Đừng trốn nữa, đây mau!”
Hai bên trong thấy giọng đó, sắc mặt đồng loạt đổi.
Sao ở đây?
...
A Chiêu bước đại điện liền thấy một lão giả bên trái Cư Chính An.
Khóe môi lão nhếch, trông như một hiền từ.
A Chiêu bóng ma tâm lý với những ông lão “trông vẻ bụng”, nên cô bé cảnh giác liếc ông.
“Tiểu sư thúc.”
Cư Chính An dậy, bước lên vài bước, hành lễ.
Hai vị Chấp Kiếm và Chấp Pháp trưởng lão cũng cúi :
“Tiểu sư thúc.”
“Đứng dậy cả .”
A Chiêu điềm tĩnh phất tay, về phía lão giả, trong mắt lóe lên sự tò mò:
“Ngươi chính là yêu hoàng của Yêu tộc?”
Có khả năng ông là yêu quái xa hầm Tiểu Hôi và Thập Tam Hạc thành món ăn đây!
Khi A Chiêu dẫn hai con chim bước đại điện, sắc mặt Đông Hoàng Xuyên Hải cứng .
Ánh mắt ông dán chặt Tiểu Hôi và Thập Tam Hạc, cho đến khi giọng non nớt của cô bé kéo suy nghĩ ông trở về.
Đông Hoàng Xuyên Hải cúi đầu, thấy gương mặt ngọc ngà như búp bê của cô bé.
Đông Hoàng Xuyên Hải: “!!!”
Ông bất giác bật dậy, kinh ngạc cô bé mặt.
Chuyện gì thế ?
Sự khác thường của ông khiến những khác lập tức cảnh giác.
Chấp Kiếm, Chấp Pháp và Lục Dao Phong âm thầm đặt tay lên chuôi kiếm.
Trong tay Lý Kinh Tuyết cầm sẵn một lọ mê d.ư.ợ.c cực mạnh.
A Chiêu vẫn chăm chú Đông Hoàng Xuyên Hải, bỏ lỡ vẻ kinh ngạc trong mắt ông.
Cô bé ngẩng đầu hỏi:
“Yêu hoàng bệ hạ, ngài quen ?”
“…Không, quen.”
Đông Hoàng Xuyên Hải liếc nhanh lưng cô bé, khẽ lắc đầu.
“Chỉ là… chỉ là cảm thấy ngươi giống cha .
Quả nhiên là nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn.”
Cư Chính An, Lục Dao Phong, cùng những rõ A Chiêu và Diệp Phong Dương hề huyết thống, trong lòng đồng loạt dấy lên nghi ngờ:
Có vấn đề.
A Chiêu khẽ cong khóe môi, với Đông Hoàng Xuyên Hải:
“A cha soái, nhưng vẫn giống a nương hơn.”