A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 305: Tên thuần thú sư kia là nhắm vào Tiểu Hôi mà đến

Cập nhật lúc: 2025-10-09 07:08:54
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nụ mặt Đông Hoàng Xuyên Hải càng thêm ôn hòa.

Người lớn tuổi thường cảm tình đặc biệt với những tiểu hài tử ngay thẳng, dứt khoát.

Huống chi, cô bé còn giúp ông tìm ngoại tôn của ...

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Hoàng Xuyên Hải vượt qua A Chiêu, dừng hai con yêu thú bên cạnh cô bé.

Trước tiên, ông Thập Tam Hạc đang với dáng vẻ thanh nhã, bộ lông trắng như tuyết nhiễm một hạt bụi, đó chuyển sang Tiểu Hôi.

Ông cố gắng để ánh của trở nên quá nóng vội, nhưng khi thấy rõ bộ lông xù mềm của Tiểu Hôi chỗ trụi một mảng, chỗ cũng loang lổ mất vài nhúm, khóe miệng ông khỏi co giật.

 

Ông nó với ánh mắt hiền từ, cất giọng dịu dàng:

“Con , đến đây cho ngoại công một cái nào.”

 

Tiểu Hôi liếc ông, nhúc nhích.

Theo bản năng, nó định trốn lưng A Chiêu như khi.

thấy A Chiêu đang đối diện với Đông Hoàng Xuyên Hải, nó chùn lòng, bèn nép lưng Lý Kinh Tuyết, khe khẽ “chíp chíp” vài tiếng đầy bất an.

 

Lý Kinh Tuyết vươn tay xoa đầu nó, dịu giọng:

“Đừng sợ.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải hiểu hai tiếng “chíp chíp” đó.

Ông mỉm Lý Kinh Tuyết:

“Đứa nhỏ gọi ngươi là ‘a nương’, vẻ gần gũi với ngươi.

Đa tạ các vị chăm sóc nó suốt thời gian qua.”

 

Ta là ngoại công của nó, giờ đưa cháu về nhà.

 

Lý Kinh Tuyết mỉm , tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hôi:

“Người thiết nhất với Tiểu Hôi là A Chiêu. Hầu hết thời gian đều là A Chiêu chăm sóc nó.”

 

Không cần cảm tạ . Nếu ông đưa nó về, hãy hỏi ý kiến của chính nó .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải ngạc nhiên sự điềm tĩnh của nữ tu mặt, ông tự giới thiệu:

“Tại hạ là Đông Hoàng Xuyên Hải.”

 

“Lý Kinh Tuyết.”

Nàng cũng đáp tên .

 

Lý Kinh Tuyết?

Đông Hoàng Xuyên Hải nữ tử tu vi chỉ ở Trúc Cơ kỳ thêm vài .

Ông từng qua cái tên , ở yêu tộc chuyên thu thập tin tức về nhân tộc, tất nhiên, nhân tộc cũng như .

 

Tương truyền, nữ tu ngay từ thời Luyện Khí kỳ luyện một lò Trúc Cơ đan thể dẫn thiên lôi, thiên phú cực kỳ đáng sợ, tương lai hi vọng trở thành cửu phẩm đan sư.

 

Ông đ.á.n.h giá vận khí của ngoại tôn thế nào nữa.

 

Gọi là may mắn? 

Trong cung điện canh phòng nghiêm ngặt, nó thể “biến mất” vô tung vô ảnh.

 

Gọi là xui xẻo?

Trong thời gian lưu lạc bên ngoài, nó yêu khác bắt ăn thịt, còn nhận cường giả một tu chân giới cha, và vị thiên tài thể trở thành cửu phẩm đan sư nương…

 

Nghĩ đến đây, Đông Hoàng Xuyên Hải chút suy tư, liếc Tiểu Hôi.

Lúc , nó đang nũng bên cạnh Lý Kinh Tuyết.

 

Là trùng hợp, mệnh an bài?

 

“A Thương.”

Đông Hoàng Xuyên Hải dịu giọng gọi.

“Ta là… ngoại công của con, đến đón con về nhà.”

 

Tiểu Hôi cảnh giác ông:

“Chíp!”

Ta ngươi, đừng đến gần !

 

A Chiêu nghi hoặc:

“A Thương?”

 

“Là tên thật của nó, Đông Hoàng Thương.”

Đông Hoàng Xuyên Hải giải thích.

 

“Đông Hoàng Thương… cái tên tệ.”

A Chiêu lặp hỏi tiếp:

“Nó còn khỏi vỏ trứng mà ông đặt sẵn tên cho nó ?”

 

“…Xem như .”

Đông Hoàng Xuyên Hải khẽ , Tiểu Hôi:

“Ta con thích nơi , cũng phản đối con qua với a tỷ và a nương của con.

…”

 

Giọng ông bỗng trở nên nghiêm túc:

“Hiện giờ con chút sức mạnh nào, điều sẽ khiến nhiều kẻ mưu đồ nhòm ngó.

Con cam tâm suốt đời sống sự bảo vệ của khác ?”

 

“Chíp!”

Tiểu Hôi còn nhỏ, ông liền lắc đầu lia lịa.

 

“Vậy thì hãy về với .”

Đông Hoàng Xuyên Hải khuyên nhủ:

“Đến nơi truyền thừa của yêu tộc, tiếp nhận truyền thừa và kế thừa sức mạnh.”

 

Tiểu Hôi do dự.

mạnh mẽ hơn, nhưng nỡ rời xa a tỷ.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải thúc ép, dịu dàng tiếp:

“Con thể suy nghĩ vài ngày. kẻ tìm đến đây .”

 

Nói , ông vỗ tay, hướng ngoài gọi:

“Vào .”

 

A Chiêu về phía cửa.

Vũ Nhất sải chân bước , tay xách hai kẻ hôn mê, ném “bịch” xuống đất, đó cung kính cúi với Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Bệ hạ, bắt .”

 

Cư Chính An khẽ nhíu mày, hai tên yêu tộc tai và đuôi thú lộ đất, đó về phía Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Yêu hoàng bệ hạ, ý của ngài là gì?”

 

“Thực sự tạ , do quản lý nghiêm.

Khi Vũ Nhất gửi tin cho , tin tức về A Thương ở Kiếm Tông rò rỉ, thu hút ít kẻ tiểu nhân.

Hai tên chính là kẻ phái đến để bắt cóc A Thương.

Khi đến sơn môn Kiếm Tông phát hiện dấu vết bất thường, nên liền phái Vũ Nhất truy tìm, và bắt bọn chúng.”

 

Cư Chính An trầm mặt:

“Dấu vết bất thường?”

 

Kiếm Tông phát hiện gì, mà Đông Hoàng Xuyên Hải đến nhận .

Nếu chuyện lan ngoài, e rằng sẽ nghi ngờ năng lực của Kiếm Tông.

 

“Thực tử Kiếm Tông cũng phát hiện điều lạ.”

Đông Hoàng Xuyên Hải liếc Lục Dao Phong đang im lặng như bối cảnh.

“Chỉ là lão phu quen với thủ đoạn , nên dễ dàng tìm nơi kẻ ẩn nấp.”

 

Ánh mắt Cư Chính An theo hướng ông sang Lục Dao Phong.

Lục Dao Phong im lặng lấy một con chim sẻ nhỏ từng hạt dưa b.ắ.n c.h.ế.t, hai tay dâng lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-305-ten-thuan-thu-su-kia-la-nham-vao-tieu-hoi-ma-den.html.]

“Sư phụ, là chim sẻ mới phát hiện.”

 

Cư Chính An con chim sẻ, cảm thấy đau đầu.

Những ngày qua, tử Kiếm Tông vẫn đang săn lùng những con chim sẻ và chuột khả nghi , nhưng cứ nghĩ diệt hết, thêm con mới.

 

“Thuần thú thuật là bí thuật của một tộc trong yêu giới, thể tốn linh lực mà thuần hóa động vật bình thường, để chúng trở thành tai mắt của thuần thú sư.

Ngoài những cực kỳ nhạy bén, ai nhận điểm khác thường.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu, mỉm :

Cư tông chủ cần lo, kẻ bắt, lão phu sẽ bảo tiêu diệt bộ những con vật bất thường còn .”

 

Ý của ông rõ:

Kiếm Tông quá kém, đến cả việc phát hiện những con vật bình thường cũng nổi, đủ sức bảo vệ ngoại tôn của , mau giao .

 

Nếu là ngày thường, Cư Chính An dây dưa, nhưng nếu những con vật còn lang thang trong tông môn, tương lai thể gây hậu quả lớn, nên đành nhẫn nhịn.

 

Cư Chính An mỉm :

“Thực Kiếm Tông chúng sớm phát hiện những con vật đó và cũng luôn tiêu diệt chúng.

Chỉ là lượng quá nhiều, khó tránh vài con lọt lưới.”

 

“Ồ, ?”

Đông Hoàng Xuyên Hải nhướn mày.

Rõ ràng ông tin.

 

Cư Chính An vẫn giữ nụ :

“Vậy phiền yêu hoàng bệ hạ đ.á.n.h thức tên thuần thú sư để tự xử lý nốt .”

 

Tin tùy ông.

Hơn nữa, lão yêu hoàng c.h.ế.t tiệt dám châm chọc Kiếm Tông. 

Lần yêu tộc đến nhờ vả, nhất định sẽ tăng giá!

 

Đông Hoàng Xuyên Hải hài lòng, trong lòng chút đắc ý:

Đáng đời, ai bảo ngươi cứ đòi phí cao! Ta khiến ngươi mất mặt!

 

Ông hiệu cho Vũ Nhất.

Hắn bước lên, túm lấy cổ áo một tên, tát hai cái “bốp bốp” khiến đối phương tỉnh .

Khi mở mắt , thấy mặt là cái đầu hổ to đùng, thuần thú sư sợ đến nỗi đồng tử co rút dữ dội.

 

“Á!!!!!”

Tiếng hét chói tai gần như xuyên thủng cả mái điện.

 

A Chiêu giơ tay định bịt tai, nhưng liếc thấy , kể cả Cư Chính An, đều yên phản ứng, nên đành giả vờ bình tĩnh, lặng lẽ hạ tay xuống.

Cô bé là tiền bối, thể mất mặt!

 

Bên cạnh, Lục Dao Phong chú ý đến hành động nhỏ , ánh mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia dịu dàng:

Tiểu sư thúc tổ thật đáng yêu.

 

“Gào cái gì mà gào! Gọi hồn ?”

Vũ Nhất vả thêm một cái, hung dữ quát:

“Nói! Ngươi thả bao nhiêu chuột và chim sẻ Kiếm Tông?

Mau tiêu diệt hết !”

 

“Ta… …”

Thuần thú sư hét lớn.

 

Vũ Nhất nhe răng, lộ hai hàng răng trắng:

“Còn dám nhận? Tin nuốt chửng ngươi ?”

 

“Không, !

Chuột, chim sẻ, sâu bọ thả Kiếm Tông đều c.h.ế.t hết , giờ còn con nào nữa!”

 

“Thật chứ?”

 

“Thật! Nếu dối, trời tru đất diệt!”

 

Vũ Nhất sang Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Bệ hạ.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải bất ngờ.

Không ngờ đám kiếm tu thực sự xử lý hết những con vật thuần hóa.

Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt ông chỉ khẽ gật đầu.

 

Vũ Nhất vung tay đ.á.n.h mạnh gáy thuần thú sư, khiến ngất xỉu, xách cùng tên yêu còn rời khỏi đại điện.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải ha hả:

“Kiếm Tông quả nhiên là nhân tài đông đảo.”

 

Giỏi hơn yêu tộc nhiều.

 

Cư Chính An nở nụ gượng:

“Không yêu hoàng bệ hạ định xử lý hai tên yêu đó thế nào?”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải nghĩ thầm, đây là đang truy trách nhiệm đây mà, bèn đáp:

“Chuyện là yêu tộc liên lụy Kiếm Tông, lão phu sẽ sớm điều tra rõ và đưa bồi thường thích đáng.”

 

Cư Chính An vuốt râu:

“Hy vọng ngài sớm kết quả.”

 

“Nhất định.”

Đông Hoàng Xuyên Hải đáp.

 

Ông sang Tiểu Hôi:

“A Thương, con thấy đấy, hai tên yêu chính là kẻ bắt con.

Con thật sự nghĩ đến việc theo về ?”

 

Tiểu Hôi do dự, hai mắt tròn như trứng bồ câu ánh lên tia lưỡng lự.

 

“Không .”

Đông Hoàng Xuyên Hải tiếp. 

“Con thể bàn bạc với a tỷ và a nương của con.”

 

“Ta một câu hỏi.”

A Chiêu giơ tay nhỏ.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm :

“Xin mời, tiểu hữu.”

 

“Nếu Tiểu Hôi theo ông, ông thể đảm bảo an cho nó ?”

A Chiêu ông bằng đôi mắt trong suốt, thẳng thắn hỏi.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải ngờ cô bé hỏi câu như , sững , đó một cách chắc chắn:

“Cho dù lão phu c.h.ế.t, cũng tuyệt đối để ai tổn thương A Thương.

Ta nhất định sẽ bảo vệ nó chu .”

 

A Chiêu cảm nhận ông thật lòng.

Cô bé Tiểu Hôi đang ngơ ngác, sang với lão giả:

“Vậy bọn về bàn bạc một chút.”

 

Cô bé cần về thương lượng với Tiểu Hôi, còn hỏi cả ý kiến của Tiểu Bạch.

… từ lúc đây đến giờ, Tiểu Bạch im lặng như thế?

A Chiêu kìm sang góc phòng nơi nó đang thu , ánh mắt lóe lên chút nghi hoặc.

Rất giống phong cách thường ngày của nó.

Loading...